Nghịch Thiên Nhi Hành Chiến Thiên.

Trước khi chiến đấu với kẻ đứng đầu Thần Tộc, anh ta đã có một trận chiến với Thiên Vũ Thánh Vương. Kết quả của trận chiến này khiến căn bệnh hóa thạch đã lan đến hầu như toàn bộ cơ thể.

“Nghịch Thiên Nhi Hành, thắng lợi như vậy chẳng có ý nghĩa gì? ngươi chỉ là một câu chuyện cười”.

“Chuyện Cười sao? có thể vậy, sau khi đánh bại ngươi, thời gian còn lại của ta cũng không còn nhiều. Cơ thể cứng nhắc rồi, chỉ đến đây thôi sao? không..vẫn chưa kết thúc, trận chiến của ta”.

Chỉ một câu, một câu “trận chiến của ta” nói lên ý nghĩa của trận chiến này đối với anh là to lớn biết bao, đối với Minh Tộc mà nói, chiến đấu là một vinh hạnh. Bản thân Anh biết mình sẽ phải dừng lại ở một ngày không xa, thế nhưng ngày không xa này lại chính là thời khắc trước mắt, mà khi đó bản thân vẫn còn bao nhiêu công việc dang dở, Minh Tộc vẫn đang cần một người lãnh đạo.

Thế nhưng, đúng lúc đó, “Vĩnh Hằng Chi Dạ vẫn đang rung lên, linh hồn sống bên trong thanh đao vì một nguyên nhân nào đó mà đột nhiên kích động hẳn lên, chẳng lẽ là…?”

“Đi thôi, Vĩnh Hằng Chi Dạ, đi tìm đối thủ mà ngươi muốn tiếp tục thử thách.

Rất nhanh sau đó Nghịch Thiên Nhi Hành lập tức động thân, Dịch Không Thuật liên tục được sử dụng, chỉ trong chớp mắt đã vượt qua thượng hải di tích. Mọi ngõ ngách, mọi chỗ đều được tìm kiếm, anh đang tìm kiếm thứ mà không chỉ bản thân anh mong muốn, thứ được gọi là Huyền Thoại, kẻ gọi là “Thiên”.

“Người của tộc ta bị bỏ xa rồi, như vậy càng tốt. Những nơi ta từng nhảy qua, càng sâu hơn nữa. Vĩnh Hằng Chi Dạ muốn dẫn ta tới đâu?” “làm cho Vĩnh Hằng Chi Dạ rung lên chỉ có thể là Hắn – Thiên, đối thủ cuối cùng của ta?”.

Như vậy là cuộc đời của Nghịch Thiên Nhi Hành đã gần đến hồi kết thúc, chúng ta đã cùng nhau cùng anh ấy trải qua bao thử thách gian nan và anh đồng thời cũng là người đầu tiên trong cuộc chiến này đối đầu với Thiên. Bằng chút sinh mạng cuối cùng của mình và Vĩnh Hằng Chi Dạ. Sự kết hợp này đã chọn kẻ mạnh nhất trời đất để tạo nên một kết thúc oanh oanh liệt liệt.

“Chủ của Thần Tộc – Thiên, cuối cùng cũng gặp ngươi”.

“Minh Tộc” Thiên đáp lại.

“Nguyên nhân khiến Vĩnh Hằng Chi Dạ chấn động mạnh liệt chính là cái này, ngươi khát khao được giao chiến với hắn, ta cũng vậy”.

Ngay câu nói này, Anh lập tức bộc phát linh hồn, linh hồn tiến nhập vũ khí, cảnh giới Nhập Hồn Phá Cực lần nữa được bạo phát “Vĩnh Hằng Chi Dạ, chúng ta cùng nhau sát cánh chiến đấu lần cuối nào”.

Có thể nói, tổ tiên của Nghịch Thiên Nhi Hành, toàn bộ Viễn Cổ bị Thiên đánh bại rồi đuổi đến địa ngục. Trong 10 vạn năm sau đó, Thiên cai quản mọi sự, vị trí cao cả của của Hắn đã vượt qua mọi sự trên đời, bất kỳ cao thủ nào trên đời khi một mình đối mặt với hắn đều không có cơ hội thắng lợi. Điều này, Nghịch Thiên Nhi Hành hiểu rõ, nhưng là vào giờ phút này đã không còn đường lui nữa, anh đẩy sức mạnh linh hồn của đao lực đến cực hạn cơ thể nhằm tung ra chiêu thức mạnh nhất đối đầu với Thiên.

Đi cùng chiêu thức vừa tung ra, thân thể cũng đồng dạng lao đến, hai tay cầm chắc thanh đao nóng cháy hướng thẳng người Thiên. Thế nhưng ngay lập tức bị chặn lại.

“Bức tường Thần Lực vô hình quá mạnh, sức mạnh Phá Cực của Vĩnh Hằng Chi Dạ lại bị khóa giữa tay hắn một cách dễ dàng như vậy? có thể đâm xuyên hắn không? dốc toàn lực vẫn không thể tiến lên phía trước, Vĩnh Hằng Chi Dạ đã đến giới hạn rồi”. Một loạt suy nghĩ trong đầu của vị Nguyên Soái hiện lên sau khi đòn công kích bị ngăn cản. Phía bên này, Thiên vẫn ung dung, hai tay sử dụng Thần Lực giữ chặt đầu thanh đao khiến nó không thể nhúc nhích. Sau đó xoay một cái, lực xoay mạnh mẽ đẩy lui kẻ thù bay trở về.

“Không xong rồi, muốn tấn công chính diện với hắn là không thể? phải đấu với Hắn ta thế nào đây?” Nghịch Thiên Nhi Hành không ngừng suy nghĩ, suy nghĩ phương pháp đánh bại Thiên, suy nghĩ về quá khứ và đến đây thì hình ảnh nhiều năm trước của vị Đại Nguyên Soái lần nữa được tái hiện. Hình ảnh khi bắt đầu cuộc chiến, hình ảnh Nghịch Thiên Nhi Hành và Tùy Phong Khởi Vũ nói chuyện.

“Đã đến lúc khởi nghĩa rồi, các đại tướng đã chuẩn bị xong rồi” Tùy Phong Khởi Vũ lên tiếng.

“uhm, quan trọng là phải nhổ rễ căn nguyên của Thần Tộc…không thì..” Nghịch Thiên Nhi Hành tỏ vẻ lười biếng đáp, thế nhưng chưa nói xong lập tức bị cắt ngang.

“Đại Nguyên Soái, ngoài những chuyện này, chúng ta không thể nói chuyện gì khác nữa sao?”

“Không có”

“Ở đây chỉ có muội và huynh, huynh có thể bỏ mặt nạ ra không?” Tùy Phong Khởi Vũ liên tục hỏi. Đối mặt những câu hỏi đó, Anh chỉ nhẹ nhàng đáp lại.

“A Vũ, không..mặt của ta bị hủy hoại rồi, ta không muốn muội nhìn thấy hình dáng này”.

“Không ngờ huynh lại coi trọng dung mạo của chính mình như vậy?”

“Có một chút”

“Không có gì đâu? không phải cũng giống như trước kia sao?”

“Ta đã thay đổi từ rất lâu rồi”.

Đúng vậy, anh ấy đã thay đổi từ rất lâu rồi, thế nhưng không phải thay đổi về tính cách, không phải về bản chất, không phải về ngoại hình, mà là thay đổi về sự thật. Sự thật ở đây đó chính là căn bệnh hóa thạch. Sẽ như thế nào nếu Tùy Phong Khởi Vũ biết chuyện này, sẽ như thế nào nếu các tướng sĩ Minh Tộc biết anh mắc bệnh. Nếu chuyện mắc bệnh bị bại lộ, liệu rằng sĩ khí của Minh Tộc có còn như trước…Không.. tất nhiên sẽ không? làm thế nào mà bọn họ còn giữ được tinh thần chiến đấu khi biết người dẫn dắt sẽ đối mặt với nguy cơ mất đi tính mạng bất cứ lúc nào và nếu anh thật sự không còn nữa, liệu ai sẽ là người đứng ra chỉ huy, hay Minh Tộc sẽ lần nữa quay trở lại cái ngày bạo loạn. 1 lần bạo loạn đó là đủ rồi và Nghịch Thiên Nhi Hành sẽ không để cho lối mòn đó lần thứ 2 xảy ra. Chính vì thế, anh không thể cho người khác biết về tình trạng của mình kể cả khi đó là người thân nhất. Từ điều này, chúng ta có thể thấy, bản thân Nghịch Thiên Nhi Hành kỳ vọng vào cuộc chiến này lớn tới mức nào, anh đem hết đau khổ cất giữ vào trong lòng, kể cả chuyện có tình cảm với Tùy Phong Khởi Vũ cũng không thể bộc lộ ra ngoài. Tất cả chỉ đổi lại một hi vọng tộc đàn của mình sẽ có mảnh đất sinh tồn.

“Buồn ngủ quá, để muội ngủ một lát, lúc nào xuất phát gọi muội”.

“Uhm”.


Quay trở lại với cuộc chiến, đứng trước đòn phản công của Thiên, Thân thể vị Nguyên Soái bị đánh bật về phía sau, đôi chân chạm đất kéo lê một vệt dài.

“Mạnh vô cùng, sức mạnh của Hắn đến Thánh Vương Thần Tộc cũng không thể đem ra so sánh được. Ta thực chất có chuẩn bị, thế nhưng khi lâm trận vẫn cảm thấy run sợ, liệu rằng hắn có điểm yếu không? nhất định có. Ta sẽ dùng chiêu này để tìm ra điểm yếu của Thiên”.

Ngay khi suy nghĩ lóe lên, cánh tay Nghịch Thiên Nhi Hành bất ngờ đưa lên cao, sau đó dùng sức cắm mạnh xuống đất.

“Vĩnh Hằng Chi Dạ – Ám Nguyệt Hung Quang”

Đi cùng lời nói, vô số mũi đao từ bên dưới mọc lên bao quanh.

“Phá Cực Đao Quang như núi ngàn vạn đao ngăn cản mọi đường đi của kẻ thù”.

Phía bên này, đối mặt với vô số mũi đao sắc nhọn, Thiên chỉ hừ lạnh, sau cái hừ đó, đôi chân trần chưa bao giờ đi dép cứ như vậy bước lên phía trước. Thế nhưng, Thiên một chút cũng không sợ hãi, mạnh không thể nào xâm phạm và một cú hét, cú hét như sấm sét và thân thể của Hắn cứ như vậy lao đến, cơ thể cứ như vậy trực tiếp va chạm, trực tiếp khiến cho từng thanh đao sắc nhọn bị vỡ nát “Bốp Bốp Bốp”.

Khi khoảng cách đủ gần, Cánh tay Thiên bất ngờ nâng lên, bàn tay cùng lồng ngực của Nghịch Thiên Nhi Hành va chạm vào nhau. Tại nơi va chạm, lồng ngực của vị Nguyên Soái bị chấn nát vụn, thân thể bị một chưởng đánh bay đi. Đi cùng cái bay đó là những mảnh vỡ hóa thạch từ trên người anh rơi ra.

“Đây mới chính là sức mạnh của Viễn Cổ Thần sao? ta đã luyện đến mức cao nhất của sức mạnh nhưng vẫn không thể đối đầu với Hắn. Thậm trí ta có thể cầm cự thêm chốc lát thì vẫn không có cơ hội chiến thắng, ta chỉ có thể tiếp tục chiến đấu hết mình đến khi chết. Ta còn lựa chọn khác sao?”

Cùng với những suy nghĩ, thời gian lúc này dường như ngừng lại, khung cảnh quá khứ lần thứ 2 được tái hiện.

“Có…cũng giống như sư phụ từng làm cho ta, Vĩnh Hằng Chi Dạ đã vì ta mà hi sinh. Ông ấy sống vì ta, vậy nên ta cũng có thể làm việc như thế, dù ta có dừng bước ở đây thì người kế thừa của ta. Đúng rồi, vẫn còn bọn họ, người kế thừa của ta vẫn còn, mầm mống Thiên Hạ đại loạn vẫn còn”.

Chỉ trong khoảnh khắc suy nghĩ ngắn ngủi, thân thể Nghịch Thiên Nhi Hành đã chạm đất, toàn thân rơi xuống tạo ra một vụ va chạm khiến đất đá bay tứ tung. Nhưng lại anh không vì thế mà nằm xuống, anh lần nữa đứng dậy. Trong đầu lại tiếp tục suy nghĩ.

“Tuy ta không phải là người kết thúc cuộc chiến, nhưng ít nhất ta cũng là người bắt đầu. Đây chính là lý do mà ta tồn tại”.

Vâng.. đến đây thì khung cảnh quá khứ cùng hiện tại lần thứ 3 đan xen được xuất hiện và chúng ta lần nữa được nhìn thấy Tùy Phong Khởi Vũ.

“Đại Nguyên Soái”

“A Vũ, muội bị thương rồi”.

“Một chút thôi, không có gì to tát cả”

“Muội từng hỏi ta, ngoài công việc thì còn có thể nói về cái gì? ta có một chuyện cứ để tâm mãi mà chưa nói cho muội”.

“Gì vậy” Tùy Phong Khởi Vũ hỏi lại.

“Ta yêu muội từ lâu lắm rồi, ta không có tương lai, cho nên sợ nói thẳng ra. Ta thật là ngu ngốc. Cầm, muội đưa cái này giao cho người ta nói với muội”.

Sau câu nói, thân thể Nghịch Thiên Nhi Hành chợt tan biến, xung quanh lúc này chỉ còn lại một mình Tùy Phong Khởi Vũ với thanh Vĩnh Hằng Chi Dạ huyền thoại của vị Đại Nguyên Soái và hóa ra đây không phải là hồi tưởng lại quá khứ. Đây chính là hiện thực. Bản thân Nghịch Thiên Nhi Hành là một người thông minh, do đó anh biết mình nên làm gì. Anh đã dừng một chút sức lực cuối cùng của mình tạo ra không gian thần giao cách cảm. Anh muốn gặp lại người mình yêu lần cuối, anh muốn nói một câu nói mà bản thân anh chưa bao giờ dám nói.

“Đã đến lúc từ biệt, nhưng linh hồn của ta vẫn sẽ mãi mãi lưu lại trần thế tiếp tục chiến đấu cùng muội…A Vũ..tạm biệt”. Sau lời nhắn nhủ này, Anh cắm mạnh thanh đao xuống đất, thân thể giống như một pho tượng đứng yên một chỗ. Một phút tưởng niệm bắt đầu.

“Chết rồi sao? đạo lực và Linh Hồn hoàn toàn biết mất rồi. Vì sao? Thiên lên tiếng hỏi.

“Vì đến thời điểm cuối cùng hắn đã thay đổi suy nghĩ. Bạch Long trả lời. Hắn đem theo một ý chí ngọc thạnh câu phần đến tìm chàng để tuyên chiến. Thế nhưng, trong một khoảnh khắc vừa rồi, nội tâm hắn trỗi lên một phần tình cảm kỳ lạ”.

“Là yêu. Vì vậy, hắn chuyển sức mạnh của Ngọc Thạch câu phần Linh Hồn sang nơi khác. Bản thân như thể hóa thành Thạch Tượng Tử Vong”.

“Hắc Long à. Sau khi gặp người này, Thiếp mới biết Minh Tộc đã thay đổi rất nhiều, đã thay đổi rất nhiều so với Thời đại chúng ta sống. Chúng có linh tính không kém gì Thần Tộc ngày nay, Sao lại không chừa cho họ một con đường sống”

“ý nàng là” Thiên hỏi.

“Thần Tộc và Minh Tộc đang giao chiến bên ngoài, người hóa thành thạch tượng này chính là Nghịch Thiên Nhi Hành. Hắn dẫn dắt người tộc mình tấn công Thần Lãnh, lập tức sẽ tiến vào phạm vi Tịnh Thổ. Nhìn thấy tâm can của người đàn ông này làm Thiếp cảm thông với người Minh Tộc”.

Cùng thời điểm, phía bên ngoài Hải Biển.

“Bạch Thái, đã xảy ra chuyện gì?”

“không biết, đột nhiên ta muốn khóc, ta có một cảm giác khó có thể giải thích. Ta cảm thấy Đại Ca Ca đã rời xa ta”.

Một nơi khác – Thượng Hải Di Tích.

Vũ Canh “Nghịch Thiên Nhi Hành… Cuối cùng cũng không được sao?”

Nhận xét: Thực sự thì chúng mình đã đọc đi đọc lại khá nhiều chương này, thế nhưng mỗi lần nhìn đến vẫn y rằng đọng lại rất nhiều cảm xúc.

Điều để lại ấn tượng nhất không phải là trận đánh với Thiên xảy ra như thế nào? mà là hành động trước khi hóa thạch. Xem ra xưa nay trong trời đất này không có gì có thể thoát khỏi chữ tình. Kể cả Hắc Long hùng mạnh hay Vũ Canh Ngang ngược cũng không ngoại lệ. Trước khi hóa thạch, Nghịch Thiên Nhi Hành đã tách linh hồn của mình ra, mang theo yêu thương gửi trao nơi bàn tay của Tùy Phong Khởi Vũ.

2 người xuất thân từ thanh mai trúc mã, cũng đã từng nếm trải không ít đắng cay để rồi chỉ vì bệnh tật, cuộc chiến, công bằng và tương lai mà phải để lại tình cảm sang một bên nhường chỗ cho đao kiếm và máu. Vận mệnh đã an bài cho họ không được hạnh phúc. Thế nhưng, nó còn phũ phàng hơn khi chưa hề mang đến cho họ một phút giây thực sự nào của tình yêu. Còn về cuộc chiến với Thiên, đây là cuộc chiến ngắn ngủi và đây chính là trách nhiệm hay cũng chính từ cuộc chiến này, bản thân anh nhận ra những điều mình còn thiếu sót. Có thể nói, Ngay từ ban đầu Nghịch Thiên Nhi Hành đã tính trước con đường sẽ thất bại, thế nhưng thất bại thì sao, giống như Trụ Vương, ngọn lửa đã bắt đầu được bùng cháy.

Vậy là giai thoại về Nghịch Thiên Nhi Hành đã kết thúc. sự ra đi quá nhanh của anh ấy làm không ít các bạn hâm mộ cảm thấy nuối tiếc phải không. Thế nhưng, anh ấy đã làm xuất sắc nhiệm vụ của mình và giờ đây, sân khấu chính sẽ được nhường lại cho những người khác và tuy rằng vị Đại Nguyên Soái này đã không còn nữa. Nhưng là, trong các phần tiếp theo chúng ta sẽ còn một lần cuối cùng được nhìn thấy anh ấy ở bên dưới Địa Ngục Giới và nếu như các bạn muốn chúng mình tiếp tục giới thiệu khoảnh khắc cuối cùng của vị Nguyên Soái này thì hãy bấm đăng ký cùng bấm like ủng hộ kênh nhé.