TÓM TẮT PHIM 3D “Bách Luyện Thành Thần tập 17 – 18

Xem đầy đủ bộ phim tại Danh Mục “Bách Luyện Thành Thần”

Bách Luyện Thành Thần tập 17 và 18. La Chinh đã dùng vũ lực tra hỏi vị trí của Hạ Thiên Thành, sau khi đã biết được tin tức, nam chính lập tức cùng Tiểu Điệp chạy đến giải cứu Lục Kiêu. Trên đường di chuyển, hắn cảm thấy mọi thứ kỳ quái, cả con đường hoang vắng lạ thường, quân doanh không có nổi bóng người thì đúng là quá kỳ lạ rồi.

Đột nhiên tên quản sự béo của Gia Cát Diệp xuất hiện, gã ta không quên mỉa mai, thằng nhóc này đúng là sống dai thật, đến cả Đao Trùng mẫu trùng cũng không thể giết được, nhưng trốn được ngày mùng một chẳng trốn được ngày rằm. Gặp phải quỷ Hắc Bạch Vô Thường thì cậu sắp gặp may rồi đó.

Vừa dứt lời thì xung quanh có thứ gì đó di chuyển bất ngờ, sau đó 2 thân ảnh một đen một trắng hiện ra, bộ dạng vô cùng quỷ dị, thực lực tuy là cảnh giới Tiên Thiên nhất trọng, nhưng lại có thể lăng không phi hành vô cùng nhẹ nhàng, chắc là tu luyện công pháp đặc thù nào đó, cậu cảm thấy phải phòng bị cẩn thận. Tiểu Điệp cũng thắc mắc không biết những gã kì quặc này là ai vậy. La Chinh trấn an rồi yêu cầu nàng chạy tới pháp trường trước tìm cách cứu Lục Kiêu trước. Nàng cảm thấy tên béo quản sự đó có vẻ không nguy hiểm gì, nhưng mà 2 tên đen trắng kia lại là võ giả tiên thiên cảnh, mong hắn sẽ cẩn thận.

Tên quản sự nhanh chóng ra lệnh cho Hắc Bạch song sát xông lên lấy mạng tiểu tử đó. 2 tên kia nghe lệnh lập tức lao lên, La Chinh cũng chủ động xông đến đánh cận chiến, tên màu đen cầm kiếm giao thủ kịch liệt với nam chính, tên màu trắng thì đứng trên không trung phóng ám khí xuống đánh bay La Chinh.

Một tên chủ động thu hút công kích, tên còn lại thì tấn công từ xa, thủ đoạn phối hợp này khiến cho hắn cũng cảm thấy nhức đầu. Cách giải quyết trước mắt là tiêu diệt tên trên trời trước. Hắn cố gắng đẩy lui tên màu đen rồi thừa cơ lao lên tấn công tên màu trắng, dùng con dao cắt một đường qua cổ của tên kia.

Nhưng gã ta lại không có dấu hiệu trọng thương, gã bộc phát lực lượng chân nguyên tạo thành một lốc xoáy bao trùm nam chính vào bên trong. Mọi thứ trước mặt hắn dần trở nên mơ ảo, chẳng biết đâu là thật đâu là giả, khó có thể phán đoán vị trí.

Ngay sau đó nhiều cánh tay từ dưới đất mọc lên kéo linh hồn hắn ra khỏi cơ thể, rồi bị kéo chìm xuống mặt hồ bên dưới. Cơ thể và linh hồn của hắn càng lúc càng bị kéo ra xa, chẳng mấy chốc nữa thôi nam chính sẽ về với đất mẹ. Ngay khi tên màu trắng ra lệnh giết chết hắn, một cái lưỡi liềm siêu to khổng lồ nhanh chóng xuất hiện định bổ xuống đầu hắn.

Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên vực dậy, cơ thể bộc phát lực lượng siêu xay da, kéo linh hồn trở lại thân thể, sau đó tung ra kỹ năng phản công đánh tan huyễn cảnh trước mặt. Điều nay làm cho 2 tên kia cũng bất ngờ, tiểu tử đó đúng là kỳ lạ, cho dù là cường giả Tiên Thiên rơi vào huyễn cảnh của bọn họ cũng không thể nào ra ngoài mà chẳng bị thương gì. Bọn họ tiếp tục hợp lực tung ra chiêu thức, vô số cây liềm xuất hiện trên không trung rồi phòng xuống bên dưới khiến cho La Chinh phải chật vật, hắn cảm thấy cứ chịu đòn như thế này cũng không phải cách, phải mau chóng tìm ra chân thân của bọn chúng.

Hắn đành phải nhờ vào tinh thần lực để cảm nhận sự chuyển động trong không khí và phát hiện ra vị trí bọn chúng đang đứng. Sau đó phóng ra mấy thanh phi đao về phía hắc bạch vô thường, khiến 2 tên kia phải tránh né, kỹ năng khống chế bị gián đoạn nên nhanh chóng tan biến, mọi thứ trở lại bình thường. Nhận ra đối thủ này nguy hiểm, tuyệt đối không thể giữ lại, cho nên 2 tên kia cũng không muốn chơi đùa nữa. 2 người hợp lực triệu hồi ra 2 con rồng khổng lồ lao xuống bên dưới.

La Chinh cũng gồng mình vận sức, triệu hồi ra đầu thanh long. Ngưng tụ sức mạnh long lân chi lực vào vũ khí rồi lao lên chém vào đầu 2 con rồng bên kia. Vừa hoá giải xong chiêu thức thì bọn chúng đã lao lao đến tấn công cận chiến, La Chinh lấy thân một mình cân 2, đánh cho cả 2 tên sấp mặt. Biết không phải là đối thủ của La Chinh nên Hắc Bạch Vô Thường liền chọn cách quay xe. Nhưng hắn đâu dễ dàng buông tha cho đối phương như vậy, hắn vận sức vào vũ khí rồi lao lên tung một đòn tiễn 2 người về với đất mẹ, sau đó thu lấy vũ khí của bọn chúng.

Chứng kiến Hắc bạch vô thường thất thủ, tên quản sự béo vô cùng hoảng hốt, gã chỉ biết nấp sau gốc cây, vừa mới ló cái đầu ra thì đã bị nam chính chiếu tướng. Quá hoảng sợ nên lập tức bỏ chạy, nhưng chạy đâu cho tắt nắng. Đến đường cùng, gã đành phải cầu xin tha mạng. La Chinh đồng ý, có thể tha mạng, nhưng phải nói thật lý do tại sao Hạ Thiên Thành lại muộn hại đội trưởng Lục Kiêu.

Gã thừa nhận mọi chuyện đều là mệnh lệnh của Gia Cát Diệp, chỉ cần Hạ Thiên Thành xử lý La Chinh thì sẽ đồng ý điều Hạ Thiên Thành về đế đô, còn chuyện vì sao lại hãm hại Lục Kiêu thì gã không biết, bản thân mình chỉ là kẻ đi truyền tin mà thôi. La Chinh muốn chứng cứ, gã cho biết trên người mình có bức thư của Gia Cát Diệp, gã ta giả vờ lục lọi tìm kiếm, sau đó thừa cơ hội La Chinh không để ý liền phóng ra một mũi ám khí vào ngực nam chính.

Ám sát thành công, tên quản sự vô cùng vui mừng, thứ vừa rồi là châm độc của Chu gia, dính là chết chắc, tiểu tử lần này chết chắc rồi, gã cũng thừa nhận trên người mình không có bức thư nào cả. La Chinh nghe xong liền lấy ra cây châm rồi mỉa mai ngược lại, tỏ vẻ khinh thường thứ ám khí này. Điều này làm cho tên kia vô cùng bất ngờ.

Lần này hắn may mắn ngộ ra cảnh giới Vong Ngã, cảm giác được tăng lên, cho nên kịp thời phát hiện ra kim châm. Tên quản gia hoảng sợ bỏ chạy, La Chinh cho biết hắn vốn không muốn giết người thêm, nhưng để kẻ hèn hạ như gã ở lại trên đời sẽ chỉ tiếp tục làm xằng làm bậy, làm sát người vô tội, cho nên phải tiêu diệt. Tên quản sự nhanh chóng bị chính kim châm của mình giết chết.

Cũng trong lúc này, tại pháp trường, Hạ Thiên Thành và Lục Kiêu vẫn đang dùng miệng lưỡi để chiến đấu với nhau. Lục Kiêu vô cùng tức giận, dùng lời lẽ chỉ trích lão. Nhưng Hạ Thiên Thành lại cao tay hơn. Lão đứng ra tuyên bố tội của Lục Kiêu đó là tự ý đưa thuộc hạ tới sào huyệt của đao trùng khiến toàn đội Thanh Lam bị diệt, mang tội thất trách nhưng vẫn không biết hối cải, còn muốn hành thích cấp trên, hành vi này không thể tha nên hôm nay sẽ trảm ngay tại đây.

Nghe tin toàn đội của mình bị tiêu diệt, Lục Kiêu càng thêm tức giận, nhưng có giận giữ bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không thể làm gì được ngoài việc buông ra mấy lời chửi rủa. Đúng lúc lúc tên thuộc hạ giơ đao lên định tách cái đầu của vị đội trưởng này khỏi thân thể thì biến cố đã xảy ra.

Một luồng kình lực bằng băng lao đến đóng băng cây rìu và cả thân thể của tên tráng sĩ. Người xuất thủ chính là Tiểu Điệp, nàng ta nhanh chóng nhảy lên trên pháp trường. Điều này làm cho Lục Kiêu bất ngờ, hắn cho biết cướp pháp trường là trọng tội, nàng phải mau chóng rời khỏi đây. Tiểu Điệp đương nhiên sẽ không làm như vậy, nàng đã đồng ý với La Chinh phải giữ chân Hạ Thiên Thành rồi. Hạ Thiên Thành nghe vậy vẫn không chút lo lắng, còn cho rằng dù tiểu tử đó dù có trốn thoát được Đao Trùng Mẫu Hoàng thì vẫn còn Hắc bạch vô thường.

Lão phân phó thủ hạ đưa Tiểu Điệp xuống dưới, cả đám nghe lệnh lập tức giương cung bạt kiếm xông lên, nhưng chưa kịp biểu diễn thì đã bị nàng ta dùng một chiêu đánh ngã. Tiểu Điệp trấn tĩnh bọn họ rồi cho biết tất cả mọi người đều đã bị Hạ Thiên Thành lừa rồi, chính lão ta mưu hại chiến đội Thanh Lam, còn muốn giết người diệt khẩu, đổi trắng thay đen. Lục Kiêu cũng lên tiếng khẳng định điều này. Lão ta nghe vậy liền phủ nhận mọi chuyện, cho rằng đội trưởng đôi Thanh Lam là trái quân kỷ, chống đối quân lệnh, cãi lời cấp trên. Kỷ luật quân đội như thép, mệnh lệnh như núi, tội của hắn không thể tha thứ, chẳng lẽ mấy người cũng muốn kháng lại mệnh lệnh.

Ngay sau khi lời vừa dứt thì Tiểu Điệp đã giơ ra con chim làm bằng cơ quan ra cho toàn thể mọi người chứng kiến, nó là chứng cứ để chứng minh Hạ Thiên Thành và nhà Gia Cát thông đồng với nhau, dùng chuyện công báo thù tư. Lão ta tiếp tục phủ nhận, còn đem mọi tội lỗi đổ lên đầu đám người La Chinh rằng hắn tham lam tinh hạch của Đao Trùng mẫu hoàng mà không nghe chỉ huy, tự ý hành động nên mới hại chết Thanh Lam đội. Đám lính bên dưới nghe những lời này đều vô cùng hoang mang, không biết nên tin ai.

Hạ Thiên Thành lập tức thúc giục các binh lính hành động, chẳng lẽ mấy người coi mệnh lệnh là trò chơi à. Không thể trái lời nên bọn họ liền lao lên, Tiểu Điệp phải động thủ đánh ra vô số công kích đóng băng bọn chúng lại, sau đó giải cứu Lục Kiêu thoát khỏi khống chế. Hắn yêu cầu nàng mau rời đi, bây giờ chứng cứ không đủ, không thể nói lại được lão ta.

Nhưng chưa kịp bỏ chạy thì 2 người đã bị bao vây lại. Tiểu Điệp đành phải xuất chiêu, bộc phát hàn khí ra xung quanh đóng băng mọi thứ lại. Uy lực của công pháp rất mạnh, toàn bộ binh lính đều trở thành cục băng. Hạ Thiên Thành chứng kiến cảnh tượng này cũng kinh ngạc, công pháp của nàng ta lại là hệ băng Thánh Giai, sao có thể có công pháp cấp bậc cao như vậy được.

Nhưng bởi vì cấp bậc cao nên chân nguyên hao tổn cũng nhiều, chỉ xuất thủ một lần mà Tiểu Điệp đã gần như kiệt sức. Rất nhanh Hạ Thiên Thành cũng động thủ đánh 2 người nằm ngã ngửa. Sau đó vẫy tay một cái, vô số đất đá bị nhấc lên rồi ném chúng về phía Tiểu Điệp, định tiễn nàng xuống đất mẹ. Tiểu Điệp biết kết cục sắp đến của mình, nàng chỉ cảm thấy tiếc nuối, sợ rằng sau này không còn gặp La Chinh nữa. Nhưng mọi thứ đã không giống với suy nghĩ của nàng. La Chinh bất ngờ xuất hiện đẩy lui toàn bộ công kích, giữ lại cái mạng nhỏ cho nàng ta.

Thấy hắn xuất hiện, Tiểu Điệp liền thở phào nhẹ nhõm, Hạ Thiên Thành vừa phải nhìn cặp nam nữ này ôm nhau tình tứ, vừa biết kế hoạch ám sát La Phong thất bại, cho nên vô cùng tức giận. Lão uy hiếp, ngay cả người của gia cát cũng dám giết, tiểu tử này đúng là chán sống rồi. Dứt lời liền ra lệnh cho thuộc hạ bắt nam chính lại.

Cả đám xông lên, trên miệng không quên hô hào, nhưng chưa kịp biểu diễn quá nhiều thì đã bị đánh tơi tả, La Chinh dễ dàng lấy thân một mình đánh nát cả team địch. Thấy đàn em của mình quá vô dụng, lão ta buộc phải tự mình động thủ, bộc phát ra luồng kình lực vô cùng mạnh mẽ, uy áp khiến cho nam chính cảm thấy áp lực. Từ trên thể lão bạo phát một luồng ánh sáng chiếu thẳng lên bầu trời. Ngay khi quá trình vận sức đã xong, Hạ Thiên Thành liền điều khiển các tảng đá tấn công. Dù hắn đã rất cố gắng tránh né, nhưng cuối cùng vẫn bị đánh trúng, thân thể bị rất nhiều tảng đá chèn ép, bao bọc xung quanh.

Hắn cảm thấy chiêu thức của lão ta có vấn đề, chân khí bên trong cơ thể đang bị những viên đá hấp thu, may mà cơ thể đã thăng cấp lên thành linh khí hạ phẩm nên hoàn toàn chống đỡ được. Hắn gồng mình thoát ra ngoài rồi lao thẳng đến đánh cận chiến với Hạ Thiên Thành. Tuy lực thực lực của lão ta mạnh hơn, nhưng nhục thể lại không bằng La Chinh, sau một hồi giao thủ thì cũng bị đẩy lui. Điều này làm cho lão cũng phải giật mình bất ngờ, tự cho rằng tên nhóc này có thật sự chỉ là Luyện Tuỷ Cảnh hay sao.

Ban nãy để cho đối phương thể hiện rồi, nên bây giờ La Chinh cũng muốn đáp lễ, hắn sử dụng kỹ năng tấn công tinh thần đánh cho đối phương quay cuồng. Điều này triệt để khiến Hạ Thiên Thành nổi giận, lão điều khiển vô số tảng đá rồi đồng loạt giáng xuống tạo nên một cơn mưa đá, mặc kệ là phe địch lẫn phe ta thì Hạ Thiên Thành cũng không còn quan tâm nữa, vô số binh lính bị trúng chiêu. La Chinh cố gắng ngăn cản để câu giờ cho Tiểu Điệp và Lục Kiêu rời đi trước. Lục Kiêu không quên nhắc nhở, thực lực của lão ta đã là Tiên Thiên tứ trọng, hắn phải cẩn thận.

Hạ Thiên Thành lập tức dựng lên rất nhiều cột đá bao vây 3 người lại, bọn họ đã biết quá nhiều rồi, lão không muốn bất kỳ ai rời đi. Lão thú cho biết bản thân từ nhỏ thiên phú hơn người, 16 tuổi vào quân đã phất lên như diều gặp gió, ai mà ngờ lại bị điều tới cái nơi nghèo khổ này, cả ngày phải đi đối phó mấy con sâu bọ, sống uổng cả nửa đời, làm những chuyện này chẳng qua là muốn quay về đế đô để sống được vài năm an nhàn, lão tự nhận hành động như vậy chẳng có gì sai cả.

La Chinh chỉ trích, thân là tướng lĩnh đế quân mà lại chỉ nghĩ đến an nhàn của bản thân, không hề quan tâm tới chức trách và danh dự của quân nhân, hắn cảm thấy xấu hổ thay cho đối phương. Hạ Thiên Thành nghe những lời này liền nổi giận, yêu cầu nam chính ngậm ngay cái mồm lại, kẻ mắc kẹt ở đây đâu phải là La Chinh nên hắn sao có thể cảm nhận được.

Trải qua phân tích tình hình, hắn biết khoảng cách chênh lệch giữa mình và đối thủ là rất lớn, 2 người còn lại thì đang bị thương, nên trong 36 kế thì chạy chính là thượng sách. Hạ Thiên Thành lập tức quét một thương khiến mặt đất bị nứt ra, La Chinh bị rơi xuống bên dưới nhưng may mắn bám được vào một tảng đá nên không bị rớt xuống vực, hắn nhanh chóng nhảy lên trên rồi bảy tỏ ý định sẽ chơi tới cùng với đối phương.

Còn Tiếp…Xem các phần tiếp theo tại danh sách “Bách Luyện Thành Thần”.

Author: Admin