1000 năm trước Đại Lục Trung Hoa tiến vào thời kỳ dung hợp các dân tộc với nhau. Trung Nguyên và Thảo Nguyên chiến tranh không dứt. Hoa Mộc Lan khi đó là một nữ tướng, có tin mật báo rằng Vương Tử của Thảo Nguyên đang ở trong doanh trại nên Cô được lệnh thâm nhập vào đồn địch giết chết tên Vương Tử đó.
Nhân cơ hội trời tối, Hoa Mộc Lan đã âm thầm lẻn vào bên trong. Sau khi vượt mặt rất nhiều binh lính canh gác thì cũng nhìn thấy tên Vương Tử. Chỉ là Cô không biết cái tên đang đùa chơi với Ngựa này lại là mục tiêu của mình, cho nên Cô đã bỏ qua và tiếp tục xâm nhập vào trong lều trại.
Ở trong lều chỉ có một cậu bé đang nghịch kiếm, điều này làm cho Hoa Mộc Lan cũng bất ngờ vì người mà mình cần giết lại là một cậu nhóc. Cậu bé nghe vậy liền hoảng hốt cầu xin đừng giết mình. Hoa Mộc Lan cho cậu ta tự lựa chọn một cách chết. Cậu khóc lóc xin tha mạng, vì không nỡ lòng xuống tay nên Cô đã bỏ đi, còn quên mất mình là thích khách, cứ như vậy ung dung đi ra lều trại.
Binh lính canh gác nhanh chóng phát hiện thích khách nên lập tức đuổi theo. Hoa Mộc Lan lấy trộm một con ngựa để bỏ chạy, nhờ vào võ công cao cường của mình, Cô dễ dàng thoát khỏi vòng vây. Nhưng mà đám binh lính vẫn không bỏ cuộc. Tên vương tử truy đuổi gắt gao. Cô sút cho hắn lăn lóc rồi cướp lấy con ngựa, hắn nhanh chóng đứng dậy và cũng lao lên lưng ngựa, cả 2 giằng co kịch liệt, vô tình đoạn đường trước mặt lại là một cái vực, vì phanh gấp nên cả 2 đã bay ra khỏi ngựa và rơi xuống dưới vực, may mắn là bọn họ vẫn còn sống sót.
Hắn ta định dùng cục đá giết chết Hoa Mộc Lan, nhưng nhận ra kẻ này lại là nữ tử nên không nỡ xuống tay. Ngược lại còn bị Cô đập cho sấp mặt, đúng lúc sắp tiễn tên này về với đất mẹ thì hắn nhanh trí lấy lý do là mình biết cách ra ngoài. Hắn tự nhận mình là tên chăn ngựa nên có kinh nghiệm tìm đường. Hoa Mộc Lan không tin lắm, nhưng cô vẫn giữ lại cái mạng của tên này để dẫn đường.
Đột nhiên một đàn bọ cạp khổng lồ xuất hiện, Vương Tử suýt chút nữa bị ăn thịt, cũng may có Hoa Mộc Lan giải cứu, Cô chủ động dụ địch và yêu cầu tên này nhanh chóng tìm đường thoát. Hắn ta leo lên vách đá nhưng xui xeo là trượt tay ngã xuống, cuối cùng vẫn phải nhờ đến sự giải cứu của Nữ chính. Sau một lúc chật vật thì cũng thoát khốn, đến đây thì cả 2 người đã hoà hoãn hơn. Bọn họ vừa tìm đường đi vừa nói chuyện. Hoa Mộc Lan nói ra mục đích của mình và còn cho biết nếu tên Vương Tử đó lớn thì Cô sẽ dùng một đao giết chết. Vương Tử nghe vậy hoảng sợ không dám tiết lộ thân phận thật của mình nữa.
Cuối cùng thì bọn họ cũng leo được lên trên, nhưng trên đỉnh núi này lại không phải là nơi bọn họ từng rơi xuống, cho nên 2 người phải tìm một con đường khác. Cả 2 may mắn trèo lên được một con đại bàng khổng lồ nên rời khỏi được đỉnh núi, sau đó nhảy xuống một cái hồ nước. Sau khi lên bờ, 2 người tiếp tục trò chuyện cùng nhau và dần dần đồng cảm với hoàn cảnh của nhau. Ngay sau đó 2 con ngựa của tên Vương Tử tìm thấy bọn họ.
Hoa Mộc Lan dẫn hắn đến một tửu quán, nơi đây ai ai cũng là thần tửu, uống rượu như uống nước lã. Đang ăn dở thì chủ quán và khách quan xảy ra xích mích. Người khách tỏ ra bất mãn vì ăn có một bát cháo mà giá tận 10 lạng bạc trắng, thế này rõ ràng là ăn cướp. Chủ quán định dùng vũ lực giải quyết. Hoa Mộc Lan buộc phải lên tiếng. Tên Vương Tử muốn thể hiện nên chủ động ra bước ra dạy dỗ cho tên chủ quán cùng đồng bọn. Sau khi đánh cho bọn chúng 1 bài học, 2 người cũng rời đi, cảm giác được hành tẩu giang hồ khiến Vương Tử vô cùng thích thú. Tuy nhiên Hoa Mộc Lan cần phải quay trở về doanh trại để bẩm báo nhiệm vụ.
Quân sư nghe nói nhiệm vụ thất bại cũng không truy cứu Hoa Mộc Lan, ông cho rằng chuyện ám sát là rất khó thành công, còn mạng để quay về là tốt rồi. Tên béo mập đang bước vào là Đại Soái, bộ dạng khá là hống hách, nghe tin nhiệm vụ thất bại liền trách mắng Hoa Mộc Lan vô dụng. Còn sỉ nhục phụ thân của cô khiến cô tức giận. Lão ta muốn đuổi cô đi, và yêu cầu để cho phụ thân Hoa Mộc Lan tới thay thế. Cũng may có Quân Sư nói giúp nên Lão ta mới hoà hoãn, tuy nhiên vì ban nãy miệt thị cấp trên, cho nên cô đã bị giáng chức xuống thành binh lính bình thường.
Tên Vương Tử cũng quay trở về, hoá ra cậu bé kia chính là đệ đệ của hắn. Hắn khoác lác đem mọi chuyện ra khoe, nào là đụng mặt bọ cạp và chim ưng to như cái lều trại, câu chuyện này quá mơ hồ nên không ai tin. Kể từ lần gặp mặt đó, Vương Tử liền nhớ nhung Hoa Mộc Lan.
Hoa Mộc Lan vô cùng buồn bã vì thất bại lần này, đột nhiên con ngựa của Vương Tử chạy đến đưa Cô đến nơi gặp mặt. Hắn tặng cho Hoa Mộc Lan một bộ quần áo, không thể chối từ nên Cô đành nhận lấy. Mặc lên người bộ quần áo mới, Hoa Mộc Lan liền khác hẳn, bộ dạng như một tiểu thư cao quý, người ngoài nhìn vào sẽ chẳng thể biết Cô vốn là một người lính có võ công cao cường.
Cô cho biết bản thân mình từ nhở đã mặc đồ nam luyện võ rồi, các nhà hàng xóm còn tưởng mình là nam nhân. Tên Vương Tử thì liên tục hỏi thăm, Hoa Mộc Lan cũng thoải mái trả lời. Trong lúc 2 người đang ngồi trên đỉnh núi tâm sự thì Quân sư và Đại Soái đã đi tới nhà của cô. Không thấy người ở đâu, Đại Soái rất tức giận. Quân sư đánh lạc hướng lão bằng việc bày mưu tính kế tấn công đánh cho địch không kịp trở tay. Vốn dĩ lão cũng muốn đánh từ lâu rồi, chỉ là do hoàng thượng không cho rút quân ra khỏi thành. Lão không muốn nhắc đến chuyện đó nên rời đi. Kế hoạch làm phân tâm Đại soái thành công mỹ mãn.
Nói chuyện đến chiều, Hoa Mộc Lan cũng phải quay về. Vương Tử muốn nói ra thân phận thực sự của mình nhưng cuối cùng lại quyết định giấu diếm. Hắn muốn sau này cùng với Cô cùng nhau hành tẩu giang hồ. Hoa Mộc Lan từ chối, 2 nước đang chiến tranh, bọn họ là kẻ địch, nếu ở bên cạnh hắn thì cô chính là phản bội đất nước của mình nên hi vọng sau này đừng gặp nhau nữa. Nhưng sau khi nhìn thấy tên thanh niên này kiên quyết, Hoa Mộc Lan cũng cho hắn một lời hứa, nếu chiến tranh mà kết thúc thì sẽ cân nhắc cẩn thận về chuyện này.
Quay trở về, Vương Tử liền cầu xin phụ thân cho mình cưới Hoa Mộc Lan. Phụ thân hắn nghe xong liền phẫn nộ, nhưng nhìn thấy sự bất chấp và kiên quyết của đứa con trai này, ông ta đành phải gửi cho hoàng đế của Trung Nguyên một bức thư yêu cầu hoà thân.
Bức thư do tên Vương Tử tự tay viết nhanh chóng được giao đến cho Hoa Mộc Lan, nhưng kết quả là bị đốt thành tro bụi, hắn ta không biết chuyện đó nên còn rất vui mừng và chờ mong.
Hoa Mộc Lan đang tập luyện trong rừng thì nghe được tiếng cầu cứu. Một nữ tử chột mắt đạng truy đuổi một tên thanh niên. Hoa Mộc Lan không chần chừ mà lập tức chạy đến giải cứu, sau đó truy đuổi ả ta gắt gao, sút cho đối phương rơi xuống ngựa.
Nữ tử đó tên là Độc Lang vô cùng tức giận, có biết việc đắc tội Độc Lang sẽ gặp phải kết cục gì không, tất cả những kẻ làm chuyện đó đều đã về với đất mẹ rồi. Hoa Mộc Lan vẫn không sợ, Độc Lang nhanh chóng tấn công. Đòn công kích của ả ta vô cùng mạnh mẽ, Hoa Mộc Lan rút kiếm đáp trả kịch liệt. Vừa đánh vừa không quên dùng miệng lưỡi đối đáp.
Sau một lúc giao thủ, Nữ chính có vẻ hơi bị thua thiệt, suýt nữa bị đánh rơi xuống bên dưới. Cô gắng gượng thoát khốn rồi lẻn vào bên trong hang động gần đó. Độc Lang cũng tiến vào. Bên trong có vô số bức tượng, ánh sáng cũng lờ mờ không nhìn rõ. Hoa Mộc Lan muốn lợi dụng điều này để tập kích bất ngờ nhưng vẫn không được. Cô đành phải chạy ra ngoài, sau đó phục kích sẵn ở cửa động. Độc Lang chấp nhận chịu thua, muốn chém muốn giết thì cứ việc ra tay, điều này khiến cho Hoa Mộc Lan thán phục nên quyết định tha cho Ả ta.
Trong lúc đó, đầu óc tên Vương Tử điện hạ vẫn đang nằm trên mây vì sắp cưới được Hoa Mộc Lan, nhưng mà niềm vui này nhanh chóng bị dập tắt. Hắn nhận được thư hồi đáp. Không những bị từ chối thẳng thừng mà còn khiến cho Hoa Mộc Lan bị bại lộ việc có qua lại với địch nhân. Lo lắng cho cô nên hắn lập tức dẫn quân tới doanh trại của Trung Nguyên
Đại soái và tên thanh niên ban nãy đến cảm ơn Hoa Mộc Lan, nhận ra cô chính là người đã xuất thủ nên lão ta cũng bất ngờ, nhưng vì thể diện của mình, Lão liền buộc tội Hoa Mộc Lan lừa dối cấp trên, giả trang làm nam nhân tham gia tòng quân. Tên thanh niên kia tỏ ra ngưỡng mộ cô, thì ra hắn lại chính là Thái Tử. Thái Tử cho biết Khả Hãn của Thảo Nguyên đã gửi thư cho thánh thượng xin được hoà thân, lần này hắn đến đây chính là vì chuyện này.
Vương Tử còn chỉ đích danh người muốn cưới là Hoa Mộc Lan. Điều này làm cho cô cũng bất ngờ, bởi vì cô vẫn chưa biết tên chăn ngựa là Vương Tử nên cứ nghĩ cậu bé trong quân doanh mới là Vương Tử. Hoa Mộc Lan muốn Thái Tử suy xét lại, kháng chỉ chính là tội mất đầu đó, nhưng dù có phải mất đầu thật thì cô nhất quyết không gã cho một cậu bé.
Rất nhanh tên Vương Tử cũng dẫn quân đến bao vây tường thành, bọn chúng liên tục hô hào chém giết khiến cho Đại Soái và Thái Tử lo lắng. Hoa Mộc Lan muốn ra ngoài nghênh chiến. Một mình cô hiên ngang xông ra đối mặt với đại quân Thảo Nguyên và tuyên bố kẻ nào không sợ chết thì cứ lao lên. Vương Tử thấy vậy liền tiến lên phía trước, tới đây thì Hoa Mộc Lan mới biết người thanh niên này chính là Vương Tử, hắn cho biết mình đã viết thử gửi cho cô, nhưng mà Cô chẳng nhận được bức thư nào cả.
Cô cũng chỉ trích tại sao hắn lúc trước không nói mà cứ lừa dối mình, Cô từ chối lời hoà thân đó, bầy giờ hắn đã đem đại quân đến ép như thế này rồi thì cũng phải đánh thắng Cô trước rồi nói sau. Chưa kịp để cho hắn trả lời thì Hoa Mộc Lan đã vung thương tấn công, tên kia nhanh trí tước lấy vũ khí rồi nhảy lên ngựa ôm ấp khiến cho Hoa Mộc Lan rất tức giận.
Tên Vương Tử lên tiếng tuyên bố đình chiến, điều này khiến cho cả phe địch lẫn phe ta đều vui mừng. 2 bên tổ chức bữa tiệc ăn mừng ở bên trong thành, Đại Soái Trung Nguyên vô cùng bất mãn nên liên tục mỉa mai, còn muốn làm một trận đao kiếm với đại soái của Thảo Nguyên. Thái Tử ngăn cản lão ta, yêu cầu không được vô lễ với khách. Lão lập tức phản bác, kết quả là bị yêu cầu cút ra ngoài.
Sau bữa tiệc, Hoa Mộc Lan cứ cảm thấy có gì đó không đúng, mọi thứ đến quá dễ dàng, cứ như là có kẻ đứng đằng sau bày mưu tính kế vậy. Ngay sau đó, toà thành bị giới nghiêm, đại soái tuyên bố Vương Tử thảo nguyên cấu kết với Hoa Mộc Lan bắt cóc Thái Tử nên ra lệnh cho binh lính vây bắt 2 người lại xét xử. Hoa Mộc Lan và Vương Tử nhanh trí bỏ chạy. Không tìm thấy người, Lão ta liền ra lệnh cho đại quân tiến công đánh một trận quyết tử với Quân Thảo Nguyên.
Hoa Mộc Lan chỉ còn cách là đi tìm Quân sư, liên thủ với ông ta vạch trần âm mưu của Đại Soái. Khi đến nơi thì gặp mặt Độc Lang. Ả ta thừa nhận mình đã bắt Thái Tử, nhưng ả chỉ cầm tiền rồi làm việc cho người khác mà thôi. Hoa Mộc Lan đoán người đã ra lệnh chính là Đại Soái. Độc Lang cho biết Lão ta còn lâu mới đủ tư cách đó. Hoa Mộc Lan tiếp tục đuổi theo tra hỏi. Quân sư đột nhiên xuất hiện, ông ta tự thừa nhận mình chính là người đứng sau âm mưu này và bày tỏ rõ ý định mưu phản, bây giờ tên đã rời cung rồi sao còn quay lại được nữa.
Hoa Mộc Lan kiên quyết giải cứu Thái Tử nên nhất quyết tiến vào bên trong, nhưng lập tức bị Quân Sư đánh lui về sau. Độc Lang nhận ra võ công kẻ này sử dụng không phải của Trung Nguyên. Hoa Mộc Lan sâu chuỗi lại mọi chuyện. Ông ta cho người hạ độc ở đầu nguồn nước, rồi lại ra lệnh cho cô đi tiêu diệt Vương Tử của thảo nguyên, sau đó cũng đốt đi bức thư mà hắn ta gửi đến cho mình. Âm mưu của Ông ta chính là tạo ra cục diện 2 bên giao chiến, còn mình thì ở giữa làm ngư ông đắc lợi. Độc Lang tuy là sát thủ, nhưng ả ta cũng biết phải trái đúng sai, bản thân chỉ làm việc cho người của mình thôi, cho nên tuyên bố không làm việc cho Ông ta nữa.
Lúc này Ở cổng thành, đại quân 2 bên đã bắt đầu giao chiến. Phe Trung Nguyên thì cho rằng Thảo Nguyên bắt giữ Thái Tử, còn phe Thảo Nguyên thì nhận được tin Vương Tử của mình bị bắt giữ ở bên trong thành nên dẫn quân đến đây công phá. 2 bên toàn lực chiến đấu. Đang hăng say công thành thì Vương Tử thúc ngựa chạy ra, tới đây thì bọn họ mới biết là tin tức không đúng. Hắn yêu cầu toàn quân rút lui trở về.
Trong lúc đó Hoa Mộc Lan và Độc Lang cũng liên thủ tấn công Quân Sư, Ông ta nhảy quả nhảy lại trên mái nhà tránh né. Võ công của kẻ này rất mạnh, tuỳ tiện phản công đã đánh cho 2 người suýt rơi xuống bên dưới. Nhưng bọn họ vẫn không bỏ cuộc, 2 người chặn đường Ông ta. Lấy 2 địch một vẫn không làm gì được đối phương. Thậm trí cả 2 còn thay phiên nhau ăn hành và bị sút cho rơi từ trên mái nhà xuống dưới đất.
Đánh chính diện không có kết quả nên 2 người đành phải bày mưu, Độc Lang tấn công dụ địch vào dưới cái chuông, Hoa Mộc Lan thì chặt đứt dây thừng khiến chuông rơi xuống nhốt Ông ta lại bên trong.
Tưởng là mọi thứ được giải quyết rồi, cho nên 2 người thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên mọi chuyện lại nằm ngoài ý muốn. Ông ta mạnh mẽ dùng sức nhấc cái chuông lên rồi ném vào tàn tháp khiến nó đổ xuống đè lên người Hoa Mộc Lan. Ông ta tuyên bố, nếu đã lựa chọn làm kẻ địch thì đừng trách Ông không nương tay.
Dứt lời liền kiếm định đâm Hoa Mộc Lan, nhưng tên Vương Tử đã xuất hiện bắn một mũi tên ngăn cản. Ỷ là mình có cung tên nên Vương Tử vô cùng tự tin, tuy nhiên Ông ta lại nhẹ nhõm bắt được mũi tên đang lao đến. Vương Tử bắn ra thêm nhiều mũi tên khác, Ông ta đều né tránh được. Cũng may là 2 mũi tên cuối cùng bắn trúng bả vai và chân của Ông ta.
Hắn nhân cơ hội đó tiến lại giải cứu Hoa Mộc Lan. Đáng tiếc là mấy cục đá lại quá nặng, không thể nhấc nổi. Kết quả là bị Quân Sư cầm cổ ném bay như ném một con gà. Nhìn thấy hắn ta liên tục bị ăn đòn, Hoa Mộc Lan phẫn nộ, Cô gồng mình thoát khỏi đống đất đá rồi ném ra sợi dây thừng trói Ông ta lại, sau đó liên tục sút cho Ông ta sấp mặt, cuối cùng là tặng cho kẻ địch một cước cực mạnh khiến thân thể bay ra ngoài rơi xuống dưới vực.
Trận chiến kết thúc, mọi hiểu lầm được giải quyết, Hoa Mộc Lan và Vương Tử tiễn Độc Lang một đoạn đường. Độc Lang được Thái tử phong quan nhưng ả ta lại thích cuộc sống tự do tự tại nên từ chối. Hoa Mộc Lan cũng không tha thiết con đường làm quan nữa, có cũng được mà không có cũng được. Cô và Vương Tử cùng nhau lên ngựa đi phiêu bạt giang hồ.