Tóm Tắt Phim “Băng Hoả Ma Trù” tập 9 – 10

9 năm sau Niệm Băng đã trở thành một cậu thanh niên cao to khôi ngô tuấn tú. Tại rừng hoa đào lúc này, nam chính đang chăm chỉ luyện tập, vung đao chặt gỗ thành que cực mỏng như cọng tóc, dựa vào tinh thần lực của hắn thì bây giờ đã có thể đồng thời sử dụng được cả hai ma pháp băng và hỏa. Tuy rằng có thể luân lưu sử dụng kết hợp lẫn nhau, nhưng Niệm Băng vẫn chưa thể nào đạt được đến trình độ “Băng Hỏa Đồng Nguyên” mà phụ thân từng nói. 

Bỗng nhiên Hắn cảm thấy chóng mặt, trước mặt bây giờ là một loạt ảo giác ám ảnh của quá khứ, trước mặt hắn là ảo ảnh đám người Đại Tế Tư đã đi đến tận rừng hoa đào để vây bắt. Nguyên nhân Niệm Băng gặp phải ảo giác này là vì do tu luyện quá dồn dập, cơ thể bắt đầu không chịu được chướng khí tại nơi đây. Hắn cố gắng ngồi dậy, không thể để cho ảo giác này khống chế bản thân mình, cho nên hắn nhanh chóng bay lên không trung rồi xuất chiêu hỏa diệm vĩ đại hóa ra một thanh đao khổng lồ chém bay hết mọi thứ trước mặt, thành công thoát khỏi ảo giác, sau đó tỉnh dậy trở về nhà. 

Trở về nhà, Tra Cực nhờ Niệm Băng rót cho một cốc nước, thuốc mà Hắn mua quả thực quá đắng, không có nước là ông không chịu được. Tra Cực đang bị bệnh rất nặng, sức khỏe ngày một suy yếu, mà bộ dạng ông ta cũng đã già đi trông thấy. Tra Cực vừa uống nước vừa kể cho hắn nghe chuyện ngày xưa mình đã được Hoàng Đế các nước mời chào về nấu ăn, nhưng ông đều trốn trốn đi, mỗi khi đến một nơi nào đó ông đều che giấu thân phận, chỉ cần lộ ra kỹ năng nấu nướng thì sẽ đến một nơi khác.

Ông sợ sau này Niệm Băng sẽ giống mình nên cẩn thận dặn dò thật kỹ rằng sau này có đi ra ngoài thành thì nhất định không được để lộ tài năng nấu nướng cho ai biết, nếu không thì sẽ bị Hoàng Thất bắt lại. Buổi tối ngày hôm đó, Hắn đang ở dưới bếp tu luyện ma pháp, năng lượng từ 2 viên đá Hỏa Diệm Băng và Băng Thần Thạch lan tỏa khắp căn nhà, chiếu sáng khắp nơi. Nếu như không được cha mẹ của mình để lại cho hai viên đá thì có lẽ ma pháp của hắn cũng không thể nào thăng cấp nhanh như vậy được.

Để trở thành ma pháp sư mạnh nhất, Niệm Băng không ngừng tu luyện mỗi đêm, sử dụng sức mạnh của hai viên bảo thạch để tăng tốc độ ngưng tụ của ma pháp nguyên tố. Nhưng theo sự tích lũy liên tục thì lại khiến cho sức mạnh của băng và hỏa ngày càng thêm xung đột. Tuy rằng Tấm ngọc bài năm xưa Ngọc Như Yến ban tặng có tác dụng áp chế được được xung đột, nhưng hắn lại không biết rằng nó sẽ chống đỡ được bao lâu. 

Tiếp tục tu luyện thêm, hắn đột nhiên thấy có điều gì đó không đúng, cho dù là băng hay hỏa, chỉ cần ma pháp lực của một bên mạnh hơn thì ma pháp lực của bên kia sẽ chống lại. Nếu cứ tiếp tục tu luyện như vậy, không phải dẫn lửa tự thiêu thì cũng chính là băng diệt toàn thân. Tu luyện quá sức khiến Niệm Băng không thể dừng lại được cũng không thể khống chế được ma pháp nữa.

Lúc này, băng và hỏa bắt đầu xung đột với nhau, giằng co nhau kịch liệt, không má nào chịu thua má nào, mỗi lần giằng co đều khiến cơ thể của hắn đau như muốn chết đi sống lại. Cứ tưởng rằng chuyến này mình phải xuống đất mẹ rồi, nhưng may mắn thay, miếng ngọc bài lại phát ra một luồng ánh sáng khiến hắn nhận ra rằng 2 thuộc tính băng hoả quả thực xung đột với nhau, nhưng cũng chắc chắn có thể cùng tồn tại.

Niệm Băng nhớ lại lời cha từng nói với mình rằng người kế thừa hai thuộc tính cực kỳ hiếm có, hắn có thể kế thừa hai thuộc tính cực đoan này thì chính là minh chứng tốt nhất cho việc băng và hỏa cùng tồn tại. Hắn cảm nhận được sự lưu động của ma pháp nguyên tố, nếu như đạt được đến sự cân bằng cao nhất thì chúng có thể chuyển hóa lẫn nhau. Nhờ vào tấm lệnh bài nên cuối cùng hắn cũng tu luyện thành công Băng Hỏa Đồng Nguyên, ngọc bài không chỉ làm trợ giúp giữ cân bằng mà còn giúp hắn dung hòa chúng. 

Niệm Băng cảm nhận được sức mạnh toàn thân đều đang tăng lên. Băng Hỏa Đồng Nguyên không chỉ đồng thời sử dụng hai loại ma pháp không giống nhau, còn có thể làm sức mạnh khống chế ma pháp của hắn. Hắn mừng rỡ chạy xuống dưới nhà khoe với Tra Cực, nhưng vừa xuống đến nơi thì đã thấy ông ngã gục trên ghế từ lúc nào không hay.

Một lúc sau, Tra Cực tỉnh dậy, ông lấy ra viên hỏa thạch khiến hắn ngỡ ngàng không biết nó đã rơi ra từ lúc nào. Năm xưa, sau khi nhìn thấy hắn lấy ra viên băng thạch cực phẩm để khảm thanh đao thì Ông đã biết hắn là người có thân thế bất phàm. 8 năm trôi qua, đêm nào Ông cũng nhìn thấy hắn dùng hai viên bảo thạch tu luyện ma pháp nhưng ông không hề nói ra. 

Căn cứ vào việc Niệm Băng bị trôi dạt xuống sông Thiên Thanh, mà thượng du của con sông đó cũng chỉ có Băng Thần Tháp, ở địa bàn của bọn họ không có ai dám gây rối. Ông thừa biết rằng Dung gia vốn là ma pháp quý tộc, ông không muốn hỏi đến ân oán trước khi của Niệm Băng với Băng Thần Tháp mà chỉ quan tâm đến việc dốc sức truyền trù nghệ cho hắn, cũng là vì hy vọng hắn có thể buông bỏ được thù hận.

Sau khi biết Niệm Băng đã tu luyện thành công Băng Hỏa Đồng Nguyên, Tra Cực khuyên nhủ hắn hãy ra ngoài học hỏi thêm nhiều thứ mới, khám phá lĩnh vực mà bản thân chưa từng biết tới, ma pháp và trù nghệ kết hợp lại với nhau chính là đáp án mà Tra Cực luôn tìm kiếm cả đời. Niệm Băng vẫn không hiểu tại sao sư phụ của mình lại cố chấp với sự kết hợp của ma pháp và trù nghệ như vậy? Tra Cực tháo khăn quấn trên cổ tay của mình ra, trên đó toàn là những vết sẹo mà khi xưa ông đã bại trận dưới ma pháp hỏa và trù nghệ. 

Tra Cực kể rằng, trong thời kỳ trù nghệ đỉnh cao của mình, ông đã tiếp nhận lời khiêu chiến của một nữ trù sư, nhưng lại không ngờ rằng bà ta lại là một pháp sư hệ hỏa, bà ta đã phát huy cực điểm sự thao túng ma pháp hỏa, lợi dụng ngọn lửa không cùng mức độ để biến một miếng thịt bình thường tỏa ra mười hương vị khác nhau, hương vị đó vượt qua bất cứ món ngon nào, một cảm giác chưa từng xuất hiện chấn động vị giác của Tra Cực, chỉ cần thử một miếng thôi là ông biết mình đã thua rồi, đứng trước ma pháp khiến ông nhận ra rằng những gì mình học được cả đời này dường như không có chút ý nghĩa nào, cho nên tuyên bố rút lui khỏi trù nghệ, đồng thời cắt đứt gân tay của mình. 

Tra Cực nói muốn ăn món canh cá Minh Diệm mà hắn nấu giỏi nhất, rồi đưa Chính Dương Đao cho hắn để làm ra canh cá có mùi vị ngon nhất. Niệm Băng ra đến bờ sông bắt cá, xuất ra nguyên tố băng vĩ đại tạo ra một cơn lốc rồi bắt lấy cá đem về nhà nấu canh. Trải qua tu hành mấy năm, hắn không chỉ tiến bộ về trù nghệ mà lực khống chế ma pháp cũng không ngừng nâng cao, lại thêm mỗi đêm kiên trì không từ bỏ mà thiền định mà cơ thể đã tích lũy được lượng lớn ma pháp lực.

Nguyên tố hỏa trong cơ thể và thanh đao có thể cảm ứng lẫn nhau, đá Hỏa Diệm Thần cũng đang cộng hưởng, thân đao sẽ tự nhiên tỏa nhiệt cùng với ma pháp lực hỏa thúc đẩy trong cơ thể còn có thể khống chế nhiệt độ của cả thanh đao. Nhận ra được điều đó, Niệm Băng liền kết hợp Chính Dương Đao và viên đá hỏa thạch rồi xuất ra Liệt Hỏa Bôn Đằng nấu chín canh cá. 

Niệm Băng mừng rỡ bưng bát canh cá lên cho Tra Cực thì thấy ông đã trút hơi thở cuối cùng, cả cơ thể lạnh toát, Hắn hoàn toàn không tin vào sự thật trước mặt, đưa tay lên mũi ông kiểm tra rồi bật khóc. Trước khi ra đi, Tra Cực đã kịp thời để lại di chúc cho Niệm Băng, năm xưa Ông tự cắt gân cổ tay dẫn đến nội thương ăn mòn, ngày tháng sống cũng không còn nhiều, ông đã không còn bất cứ thứ gì để dạy cho hắn nữa, bất luận là đao xông, trù nghệ, sự chuyên chú, thậm chí là lực khống chế ma pháp. Sau khi mình ra đi, Chính Dương Đao sẽ giao phó cho hắn, cũng coi như đó là món quà xuất sư mà ông tặng.

Chính Dương Đao chính là dùng Hỏa Long Giác điêu khắc nên vừa hay lại tuyệt phối với hỏa bảo thạch của Niệm Băng. Nếu để cho Hoa Thiên khảm lên thì chắc chắn sẽ là một thần đao, dùng thanh đao này cho thật tốt để trù nghệ và ma pháp có thể đạt lên cảnh giới chí cao. Ông không quên dặn dò hắn hãy quên đi mọi thù hận của quá khứ, phải che giấu tốt thân phận và dốc lòng học hỏi cái mới. Cuối thư, Tra Cực muốn Niệm Băng dùng ma pháp hỏa tiễn ông một đoạn, hãy biến mọi thù hận của ông thành tro bụi, như vậy mới có thể thanh thản mà ra đi. 

Niệm Băng quỳ gối trước vong linh của Tra Cực, hứa sẽ một lòng dốc sức học tập để đạt đến cảnh giới chí cao, sau đó đóng cửa đi ra ngoài và xuất ra Hỏa Hải Liêu Nguyên thiêu đốt hết cả căn nhà.

Sau khi Niệm Băng rời đi, Tra Cực bỗng nhiên chui ra từ lớp tro bụi. Hóa ra ông ta bày ra vở kịch này là vì muốn hắn rời khỏi mình, đi ra khỏi rừng hoa đào mà ra bên ngoài học hỏi thêm nhiều cái mới. Nhưng vở kịch giả này suýt chút nữa đã thành thật rồi.