–> Xem đầy đủ danh sách phim Tru Tiên
Trương Tiểu Phàm đã nhập ma. Thân hình chậm rãi tiến lên phía trước, nhìn bộ dạng đó, toàn thân toát ra sát khí mạnh mẽ, mọi người suy đoán lữ nào là nhập ma rồi. Đại sư huynh của đại trúc phong tiến lên ngăn cản, Trương Tiểu Phàm chỉ một mực muốn đi về phía Điền Linh Nhi, cho nên trực tiếp tấn công đại sư huynh. Cũng may Điền Bất dịch xuất hiện kịp lúc đánh cho Tiểu Phàm hoa mắt chóng mặt, thần trí cũng vì thế mà tỉnh táo lại.
Mọi người chứng kiến cảnh tượng ban nãy cũng ngạc nhiên tột độ, lúc trước cậu đâu có như thế này, bây giờ cứ giống như biến thành người khác vậy. Bản thân cậu cũng không hiểu nguyên nhân tại sao mình lại hành động như vậy, cho nên lập tức quỳ xuống xin trách phạt. Trong khi những người khác hỏi lý do thì chỉ có Lâm Kinh Vũ là lên tiếng bảo về Tiểu Phàm mặc kệ Tề Hạo khuyên ngăn.
Mặc dù đây là chuyện của đại trúc phong bọn họ, nhưng nếu hắn đi thì Tiểu Phàm sợ Cậu sẽ bị tra tấn. Nếu hắn không đứng về phía Tiểu Phàm thì trên đời này sẽ không còn ai đứng về phía cậu nữa. Tề Hạo tiếp tục khuyên ngăn, nếu hắn còn như vậy ngược lại sẽ hại cho Trương Tiểu Phàm đó. Điền Bất dịch tỏ ra vô cùng tức giận, lão không ngờ mấy năm nay lại dạy dỗ ra một đệ tử ngỗ nghịch, lão yêu cầu cậu cứ ở đây suy nghĩ kĩ đi.
Mọi người nhanh chóng giải tán ai về nhà nấy, chỉ riêng Trương Tiểu Phàm là ngồi im một chỗ. Đến tối, bầu trời bắt đầu đổ cơn mưa. Lục Tuyết Kỳ xuất hiện, nhìn thấy Trương Tiểu Phàm trong bộ dạng này, nàng ta vô cùng thương tiếc, dường như biết nỗi đau của Tiểu Phàm không đến từ thể xác mà là tinh thần, đường thương đau đầy ải nhân gian, cho nên nàng ta liền lên tiếng an ủi. Chẳng mấy chốc sẽ qua thôi, nàng sẽ ở đây cùng với cậu, cậu không tiếc mạng sống để cứu và bảo vệ nàng.
Bản thân Lục Tuyết Kỳ cũng sẽ đối với cậu như vậy. Chẳng biết trải qua bao lâu thời gian, Trương Tiểu Phàm cũng bừng tỉnh, Lục Tuyết kỳ chẳng thấy ở đâu nữa, chỉ thấy Bích Dao đã ở bên cạnh. Nhìn tiểu tử này ngồi quỳ dưới đất, nàng ta cũng lên tiếng trêu trọc. Đây là đang tu luyện công pháp gì hả. Sự xuất hiện của nàng ta ở đây làm cậu cũng bất ngờ. Bích Dao mỉa mai, cậu luyện công trong mưa thì chẳng lẽ không cho nàng nhìn lén hay sao.
Trương Tiểu Phàm càng thêm hoảng hốt, sao nàng có thể tới nơi này được chứ, đây là trụ sở của chính phái, nếu bị bắt được thì xong đời đó. Bích Dao không cảm thấy sợ hãi mà còn trêu đùa, đây là cậu đang an ủi nàng sao, cậu nên biết bản thân mình là chính phái đấy, chính tà bất lưỡng lập, sao không gọi người tới bắt nàng. Kể ra thì tiểu tử này cũng có chút lương tâm. Nói rồi Bích Dao cũng ngồi xuống trò chuyện với Tiểu Phàm.
Cậu đoán nàng ngày thường là đại tiểu thư an nhàn sung sướng, cần gì phải vì một đệ tử Thanh Vân Tông nho nhỏ như mình mà mạo hiểm chịu khổ. Bích Dao phủ nhận, không phải nàng chịu khổ, cậu không biết đó thôi, cái khổ trên thế giới này đều ở trong lòng người, nàng vội kéo Tiểu Phàm rời đi nhưng cậu lại không chịu.
Không thể rủ rê nên Bích dao liền ngồi xuống cầu xin Thánh mẫu minh vương đại phát từ bi giúp trương tiểu phàm vượt qua ải khó trước mắt, cậu ta vẫn luôn thủ vững đạo chính nghĩa của mình, chưa từng có lòng muốn hại người, xin để cậu ta đừng bị sư môn oan uổng nữa. Điều này khiến cho Trương Tiểu Phàm không thích lắm.
Tuy nhiên Bích Dao lại có suy nghĩ khác, nàng có thể quên tất cả chuyện khổ sở đã từng, có thể mở ra tất cả khúc mắc, nhưng vì sao cậu lại chấp mê bất ngộ, bọn họ rõ ràng là oan cho cậu. Tiểu Phàm cho rằng đây không phải là chấp mê bất ngộ, bản thân phạm sai lầm, lẽ ra nên bị phạt. Bích Dao nghe vậy tức giận bỏ đi.
Qua ngày hôm sau, Điền Bất Dịch cũng đi tới hỏi thăm, đã dầm mưa cả buổi tối ở đây rồi, thân thể không sao chứ. Tuy nhiên Trương Tiểu Phàm vẫn cố chấp nhận lỗi. Lão ta nghe vậy chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, lúc trước thu nhận cũng không coi trọng tư chất của cậu, bản thân cậu có thể có thành tựu ngày hôm nay đúng là đã vượt quá dự kiến của lão rồi. Hôm qua nhìn thấy cậu vì cử chỉ thân mật giữa linh Linh và Tề Hạo cho nên sinh lòng bất mãn.
Từ nhỏ đã sinh sống cùng nàng ta, nảy sinh ra một chút tình cảm nên chuyện đó cũng không có gì kì quái. Lão hoàn toàn biết tâm tư trong lòng Tiểu Phàm, chỉ có điều Linh Nhi lại thực lòng yêu thích Tề Hạo, chỉ xem tiểu phàm như đệ đệ. Chuyện trước kia lão hi vọng cậu hãy để nó cứ trôi qua đi. Nói rồi lão liền yêu cầu Tiểu Phàm quay về, lão còn có chuyện quan trọng muốn cậu làm.
Ngay sau đó, mọi người trong đại trúc phong cùng nhau đi tìm tung tích của ma giáo. Tuy nhiên đã tìm qua mấy lần rồi, đừng nói là tung tích ma giáo, ngay cả cái bóng quỷ cũng không thấy đâu. Nhìn thấy Trương Tiểu Phàm buồn bã, Điền Linh Nhi liền tiến lại gần trò chuyện, sau đó dẫn theo Tiểu Phàm đến chỗ lúc trước bắt được Tiểu Hôi. Bọn họ vừa đi vừa trêu đùa vui vẻ.
Đột nhiên cậu nhìn thấy một cái hang động nên lập tức cùng với Điền Linh Nhi tiến vào bên trong kiểm tra. Nhìn qua một lượt, cậu cảm thấy hang động này có vẻ chưa từng có ai ở, hơn nữa hang động ngầm uốn lượn, nhất định là cứ điểm Ma giáo mà sư phụ bảo bọn họ tìm kiếm. Thăm dò vào sâu bên trong, 2 người vô tình phát hiện ra một đám người.
Một tên trong đó đang phát biểu, Quỷ vương tông nói kỳ thú Quỳ Ngưu Ba ngàn năm gặp một lần, sao đã qua nhiều ngày rồi mà cả cọng lông trâu cũng chẳng thấy, lại còn dẫn tới đám chính đạo kia. Lời này hiển nhiên là bọn chúng đang ở trong này săn yêu thú. Điều ngạc nhiên là Bích Dao lại là người đang dẫn dắt đám người này. Vì không đạt được kết quả mong muốn nên bọn liên tục quở trách.
Trên Lưu Ba sơn, 7 đại thủ toạ của Thanh vân môn thì đã có 2 người tới, bọn họ đâu phải đối thủ của chúng. Ấy vậy ma đến nay Quỷ Vương Tông vẫn không có nửa câu giải thích, cứ luôn để bọn chúng mò mẫm hành động. Chắc không phải là Quỷ vương tông muốn mượn tay chính đạo thừa cơ trừ bỏ bọn họ đâu chứ. Bọn họ muốn biết khi nào Quỳ Ngưu hiện thân, vẫn mong quỷ vương ra đây cho một lời giải thích. Bích Dao nghe vậy vẫn không nhân nhượng. Phụ thân nàng và mọi người đều giống nhau, đều là đệ tử thánh giáo. Quỷ vương tông cho dù thế lực lớn hơn nữa.
Nhưng chuyện trái với giáo lí như thế thì không dám làm, cũng kinh thường làm. Không có đáp án cần thiết nên bọn chúng rất bất mãn. Một tên khác đứng ra giải hoà, nếu quỷ vương đã không có đây thì cũng đừng làm khó Bích Dao nữa, nếu chúng ta tự loạn trận cước, chẳng phải để cho Thanh vân môn tự dưng dược lợi hay sao. Bách Độc Tử phủ nhận, bây giờ đâu giống như xưa, chỉ cần đệ tử thánh giáo đồng lòng thì có thể đánh đâu thắng đó.
Tuy nhiên những lời này lại có vẻ không phù hợp, Trường sinh đường và hợp hoan phái đến nay không thấy bóng người. Nếu thật sự phải đánh thì Vạn độc môn bọn lão chịu lỗ nặng đấy. Sau một hồi tranh luận không có kết quả, tình thế lập tức căng thẳng. Bích Dao nhận ra kẻ đeo mặt nạ trước mặt có hành động kỳ quái, liên tục châm ngòi ly gián nên lập tức tung chiêu tấn công.
Tên kia nhanh chóng né tránh, chỉ riêng thân thủ cũng đoán được gã ta không phải là người trong thánh giáo. Biết bản thân bị bại lộ, gã ta liền không tiếp tục che giấu nữa, cho nên lập tức lấy ra chiêu thức Thái cực huyền thanh đao của Thanh vân môn đánh trả, sau đó lui lui an toàn. Bích Dao tiếp tục truy đuổi.
Trương Tiểu Phàm và Điền Linh Nhi chứng kiến được tất cả, tên kia nhất định là môn hạ Thanh vân môn, cho nên 2 người lập tức đuổi theo để giải cứu. Một đường truy đuổi gắt gao, Bích dao cuối cùng cũng ép cho tên kia rơi xuống đất, sau đó 2 người tiếp tục giao thủ thêm vài chiêu, 2 bên ăn miếng trả miếng liên tục. Toàn những chiêu thức ép đối thủ vào chỗ chết. Tuy nhiên thực lực gã ta lại không tầm thường, có thể chiếm lấy tiên cơ và dồn Bích Dao vào nguy hiểm, may mà có người giải cứu.
Gã ta nhận ra 2 người Điên Linh Nhi và Trương Tiểu Phàm, gã cho biết mình cũng là đệ tử của Thanh Vân Môn, tên là Tiêu Dật Tài. Ngoài sự có mặt của 2 người Tiểu Phàm thì lần này phụ thân Bích Dao cũng đến, chính ông là người đã xuất thủ giải cứu đứa con gái này. Ông cho biết, Hợp hoan linh mà Bích dao ban nãy sử dụng là chính là thần khí do Kim Linh phu nhân để lại.
Nếu đạo hạnh không đủ thì sử dụng rất dễ bị phản phệ, Ông hi vọng ngày sau nàng hạn chế sử dụng. Trương Tiểu Phàm cũng nhận ra người đàn ông này, Ông ta chính là quỷ vương.