–> Xem đầy đủ danh sách phim Tru Tiên
Sau khi Trương Tiểu Phàm quay về Thanh Vân Môn thì nhiều chuyện lại bắt đầu xảy ra. Đầu tiên là sự xuất hiện của một đám hoà thượng, dẫn đầu là Phổ Hoằng đại sư của Thiên âm tự. Gặp lại người quen, 2 bên không quên chào hỏi. Phổ Hoằng không quên khen ngợi, 1 trăm năm không gặp, Thanh Vân Môn hưng thịnh càng hơn trước kia. Đạo Huyền chân nhân khách khí, bây giờ xuất hiện nhiều lỗ hổng lớn như thế, thật là hổ thẹn với đồng đạo Thiên âm tự.
Phổ Hoằng cho rằng gió nổi sóng giữ không phải tội của một người, tin rằng Trương Tiểu Phàm cũng vốn là có tình lý. Đạo Huyền vô cùng cảm kích sự khoan dung này, nhưng mà pháp môn tu luyện từ xưa đã có phân chia môn phái, phân biệt rõ ràng.
Ông muốn hỏi Phổ Hoằng rằng có từng nghe nói phật đạo cùng tu chưa. Lời này mang hàm ý gom trứng vào một rổ, Phổ Hoằng thở dài, phật đạo cùng tu tuy có trái thiên đạo, nhưng Trương Tiểu Phàm tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, chi bằng bỏ qua tội này.
Vừa nói đến đây thì một tiếng cười đã vang lên khen ngợi sự độ lượng của đại sư. Kẻ vừa lên tiếng là người của Phần Hương Cốc, do Thượng quan sách phụng lệnh chưởng môn Vân cứu lam đặc biệt tới gặp mặt Đạo Huyền chưởng môn. Điền Bất dịch thắc mắc, đám người Phần Hương Cốc chạy tới đây xem náo nhiệt làm gì. Thương Tùng cho rằng Thượng quan sách trông coi Huyền Hoả Đàn mấy trăm năm, bây giờ đứng từ xa cũng nghe mùi.
Thượng quan sách trực tiếp nói ra mục đích mình có mặt ở đây, tung tích chí bảo Huyền Hoả Giám của Phần Hương Cốc hình như có liên quan tới Trương Tiểu Phàm, Thanh Vân Môn nợ bọn hắn một lời giải thích. Đạo Huyền nghe vậy liền nhanh trí ứng phó, mọi người đường mà mà đến, hôm nay xin mời đến phòng khách nghỉ ngơi trước.
Ông phân phó Tiêu Dật Tài dẫn đám người Phần Hương Cốc đi nghỉ ngơi, sau đó cho biết việc này liên quan đến danh dự của Thanh Vân Môn, nếu như xử lý không tốt thì cơ nghiệp ngàn năm của Thanh Vân sẽ huỷ hoại chỉ trong chốc lát.
Thương Tùng đạo nhân tiếp tục thêm dầu vào lửa, tiểu tử Trương Tiểu Phàm kia cấu kết ma giáo, tai hoạ Thanh Vân, đáng nên nghiêm trị. Điền Bất Dịch phản bác, lẽ nào vì mặt mũi của Thanh Vân Môn mà muốn đẩy một đệ tử vô tội vào đường chết sao. Nghe 2 lão già tranh luận, Đạo Huyền cũng thấy phiền nào nên lập tức yêu cầu cả 2 ngậm cái mồm lại.
Chuyển cảnh đến một khu rừng, lão già Độc Thần đang ung dung uống chén rượu, ngay sau đó Quỷ Vương cũng đến, có vẻ như 2 người đã có hẹn trước, chỉ có điều Quỷ Vương lại đến quá muộn, một mình Độc Thần đã uống được mấy bát rượu rồi, lão rót ra một bát mời Quỷ Vương, đâu ai biết rằng một con rết chậm rãi bò vào người Quỷ Vương. Quỷ Vương vẫn không biết điều này, lần này đến muộn nên ông ta xin tự phạt một chén.
Sau đó trình bày mục đích của mình, lần này Ông muốn thỉnh Dược Thần chủ trì đại cục, vẫn mong lão chớ từ chối. Biết Quỷ Vương đang muốn dựa vào tên tuổi của mình để kêu gọi hành động, cho nên Dược Thần lập tức từ chối khéo, bây giờ tuổi tác của lão đã cao, chỉ có thể làm một vài chuyện tầm thường. Quỷ Vương chủ động rót rượu và tiếp tục thuyết phục, đây là lão quá khiêm tốn rồi, ai chẳng biết trong thánh giáo, Dược Thần là người đức cao vọng trọng nhất, nếu phất tay hô lên. Vừa nói tới đây thì Ông liền phát hiện trên cổ của mình có một con rết đang bò.
Dược Thần biết thừa dã tâm của Quỷ Vương không nhỏ, đó là muốn trở thành người đứng đầu thánh giáo, cho nên tiếp tục từ chối. Không đạt được đúng như ý nguyện, Quỷ Vương lập tức dùng tay bắt lấy con rết ở sau gáy ra, dùng nó để uy hiếp Độc Thần. Ông ta biết con rết này rất quý giá đối với lão ta.
Đúng như những gì đã dự đoán, Độc Thần nhìn con rết trong tay Quỷ Vương liền đau lòng, rết thất vĩ này trong thiên hạ chỉ còn lại một đôi, không thể để mất thêm nữa, cho nên Độc thần phải đồng ý trợ giúp, sử dụng danh vọng của mình hô hào các nhân sĩ trong thánh giáo. Quỷ Vương trấn an, nếu lần này tiến đánh Thanh Vân Môn thành công thì Quỷ Vương ông nguyện ý cùng Vạn độc môn cùng hưởng thiên hạ. cả 2 nhanh chóng cạn chén ăn mừng.
Về phần Tiểu Phàm, cậu được đại sư huynh thông báo, vì chuyện của cậu mà sư phụ, chưởng môn và thương tùng tranh cãi kịch liệt, Điền Bất Dịch rất tin tưởng Tiểu Phàm nên dám dùng tính mạng đảm bảo cậu không phải nội ứng ma giáo.
Điều này khiến cho cậu rất cảm kích, cũng thêm phần khó nghĩ vì đã khiến sư phụ khó xử. Đại sư huynh còn truyền lời của sư phụ bảo sáng sớm ngày mai chưởng môn muốn thẩm vấn cậu trước mặt mọi người. Chứng kiến vẻ buốn bã của Tiểu Phàm, đại sư huynh cũng chẳng biết an ủi như thế nào.
Cậu quyết định đi ra sau núi cho khuây khoả, định yên tĩnh một mình nhưng ai ngờ Bích Dao đã có mặt ở đây. Sự xuất hiện của nàng ta khiến cho Tiểu Phàm vô cùng bất ngờ, Bích dao cho biết nàng tới là để thăm cậu, nhưng việc đột nhập vào thanh vân môn như thế này là quá nguy hiểm, lỡ như bị phát hiện thì nguy hiểm to.
Bích Dao không tỏ ra sợ hãi, Thanh Vân Môn hơn 100 năm nay đều vững như núi, đã sớm nới lỏng đề phòng rồi, nàng lén lút lên núi cũng không thấy có ai phát hiện. Trương Tiểu Phàm ngỏ ý muốn cùng nàng ta trò chuyện, cậu không quên lau vết bẩn trên cành trúc để Bích Dao ngồi xuống, hành động này tuy nhỏ nhặt, nhưng lại khiến nàng ta cảm động.
Trò chuyện một lúc, Bích Dao liền thổ lộ tình cảm của mình, thời gian ở Tích Huyết Động khiến nàng ngộ ra được rất nhiều thứ và đó là khoảng thời gian mà cả đời này nàng sẽ không quên. Từ nhỏ đến lớn không biết có bao nhiêu người muốn lấy lòng, tặng biết bao kỳ trân dị bảo. Thế nhưng cho dù bảo vật khắp thiên hạ đặt hết trước mắt nàng, những thứ đó cũng kém hớn tay áo mà cậu vì nàng lau vết bẩn trên cành trúc.
Nói tới đây 2 người nhìn nhau một lúc, sau đó cùng lúc ôm nhau thân mật. Trương Tiểu Phàm cũng thổ lộ tâm sự, cậu tự cảm thấy bản thân mình đôi khi rất ngốc, rõ ràng là sư tỷ Điền Linh Nhi thích là Tề Hạo, nhưng bản thân lại cứ đâm đầu vào yêu đơn phương. Nhìn thấy sư ty bị Quỳ Ngưu tấn công, cậu vẫn không kìm lòng được mà lập tức xông lên bảo vệ. Bích Dao nghe vậy liền trực tiếp hỏi một câu, nếu như người gặp nguy hiểm là nàng, vậy thì cậu có bất chấp lao lên như vậy không.
Nàng yêu cầu trương tiểu phàm cùng mình rời đi, nhưng cậu ta lại từ chối. Nơi này là nhà của mình, từ nhỏ đã không có cha mẹ, bản thân từ nhỏ đã không có cha mẹ, là sư phụ nuôi dưỡng lớn lên, cho nên cậu không thể phản bội bọn họ. Bích Dao nghe vậy rất không vui, nhưng cũng không còn cách cách nào khác. Trương Tiểu Phàm nhanh chóng khuyên nàng ta quay về, có duyên thì còn gặp lại.
Trong khi đó, Đạo Huyền Chân Nhân lại đi tới một nơi nào đó cầu thành tịnh, ông cho biết ngày đó không nên mềm lòng đối với đệ tử, để lại tai hoạ hôm nay. Lão già kia cho biết, nếu như làm việc bất chấp đúng sai, chỉ trọng giáo điều, e rằng mềm lòng yếu dạ cũng tốt hơn những đại đạo dối trá kia.
Đến tối, đám người thánh giáo lại tập chung làm lễ, 4 vị chưởng môn cũng có mặt đầu đủ. Bích Dao nhận ra phụ thân mình đã đem lực lượng chủ chốt trong tông âm thầm điều đến gần, 3 vị môn chủ cùng đến, căn bản thực lực của Thánh giáo chính là tập chung toàn bộ tại đây. Thừa dịp Thanh Vân Môn chưa chuẩn bị khiến chúng trở tay không kịp.
Trận chiến này nếu như thành công thì danh vọng của Quỷ Vương trong thánh giáo tất nhiên sẽ tăng vọt, cho dù bại thì cũng có được thanh danh vì rửa nhục cho tiền bối. Đường nào cũng có lợi, Bích Dao chẳng muốn quản những chuyện đó, nàng chỉ muốn Trương Tiểu Phàm được bình an.
Rất nhanh sau đó, Quỷ Vương cũng bước lên thực hiện nghi thức, sau đó dõng dạc tuyên bố, 100 năm trước Thánh giáo gặp hoạ, Thanh Vân ngũ tử đánh giết tiến vào giáo thánh điện, sỉ nhục tượng thánh, thù này không đội trời chung, lần này tiến đánh Thanh vân môn chính là thiên mệnh sắp đặt. Bọn họ chỉ có thể tuân theo thiên mệnh mới có thể chấn chỉnh lại hùng uy cho thánh giáo. Lời vừa dứt, đám đệ tử bên dưới liền hò reo hưởng ứng.
–> Xem đầy đủ danh sách phim Tru Tiên