TÓM TẮT PHIM hoạt hình 3D “Tru Tiên” tập 9

–> Xem đầy đủ danh sách phim Tru Tiên

Tru Tiên tập 9, Khi vừa tỉnh lại, Cậu lập tức bị chưởng môn Đạo Huyền Chân nhân gọi đến chất vấn. Cậu đem mọi chuyện bẩm báo lại, bản thân hoàn toàn không biết gì cả, lão già Thương Tùng nghe vậy liền phản bác, lời nói của Trương Tiểu Phàm tuyệt không thể tin, cây gậy này rõ ràng là vật huyết luyện.

Phép huyết luyện âm hiểm ác độc, không phải yêu nhân ma giáo sao lại có kiến thức và pháp lực mà rèn đúc bảo vật này, lão lập tức nhận định cậu là gian tế ma giáo. Điền Bất Dịch nghe vậy liền tức giận, nếu Trương Tiểu Phàm thực sự là gian tế thì sao lại thi triển pháp bảo trước mặt mọi người. Thương Tùng nói thêm, hành vi của yêu nhân ma giáo luôn khó dò, làm ra chút chuyện cổ quái cũng không phải lạ.

Điền Bất Dịch phản bác, đây chính là cưỡng từ đoạt lý, Trương Tiểu Phàm nhập môn 5 năm chưa từng xuống núi, làm gì quen biết yêu nhân ma giáo. Lão ta vẫn không bỏ cuộc, lão thấy Cậu chính là gian tế ma giáo trăm phương ngàn kế xếp vào thanh vân môn, theo hình pháp thì đáng chém đầu. Trương Tiểu Phàm nghe thấy thế thì vô cùng lo lắng, Điền Bất Dịch nhảy tới trước mặt bảo vệ đồng thời thách thức, ai dám động đến đệ tử của lão. 2 người nhanh chóng động thủ, không ai chịu nhường ai.

Hành động tuỳ ý động thủ giữa đại điện này làm cho Đạo Huyền chưởng môn cũng phải tức giận, điều này chính là coi lão không có mặt ở đây, còn ra thể thống gì nữa. 2 người kia nghe tiếng quát liền dừng tay. Thương Tùng đạo nhân bẩm báo, lão thấy Trương Tiểu Phàm thật sự khả nghi, cho nên muốn xin phép mang về thẩm vấn, tất phải tra rõ quan hệ giữa cậu ta và ma giáo. Điền Bất Dịch đứng lên định phản bác nhưng Đạo Huyền đã ngăn cản, ông cho rằng pháp bảo này tuy có khí tức hung sát, nhưng ẩn trong đó không giống hung vật từng thấy của ma giáo.

Thương Tùng nhất quyết không bỏ cuộc, yêu nhân ma giáo hung ác nham hiểm, thà rằng giết nhầm chứ không thể tha cho. Lời này lập tức khiến vị chưởng môn tức giận. Thanh Vân Môn tự xưng chính đạo, luôn luôn quang minh chính đại, thà rằng tha cho cũng không giết nhầm, nếu làm như lời Thương Tùng đạo nhân thì chẳng khác gì người ma đạo. Lão ta nghe vậy liền câm họng không thốt được thêm 1 lời nào. Đạo Huyền cho rằng lão ta đạo hạnh tuy sâu, nhưng vẫn cần tiềm tu đạo nghĩa, tìm hiểu đạo pháp mới phải.

Nói rồi Đạo Huyền chân nhân liền quay về phía Tiểu Phàm phân phó, lần này cậu xếp hạng thứ 4 trong hội võ thất mạch, bây giờ lão lệnh cho Cậu và 3 người đứng hạng đầu cùng nhau xuống núi rèn luyện, không phụ ân vun trồng của Thanh Vân Môn, còn về món vũ khí, vật đó chỉ có cậu mới sử dụng được, trước tiên cứ cầm về dùng. Trương Tiểu Phàm nhanh chóng cúi đầu cảm tạ.

Những người được cử ra bên ngoài rèn luyện gồm có Tề Hạo, Tằng Thư Thư, Lục Tuyết Kỳ và Trương Tiểu Phàm, bọn họ nhanh chóng chào tạm biệt tông môn rồi lên đường. Lần này rời đi, Trương Tiểu Phàm cảm giác vẫn giống như lúc bản thân lên núi vào 5 năm trước, không có gì thay đổi.

Tằng Thư Thư giải thích, Thanh Vân Môn ngàn năm qua luôn như vậy, chỉ có người là thay đổi mà thôi. Tề Hạo thúc giục, nhiệm vụ lần này cấp bách, chương môn sư bá đặc cách cho mọi người có thể ngự kiếm từ chỗ này. 4 người nghe vậy liền lấy ra vũ khí rồi bay đi. Bởi vì đây là lần đầu tiên tự mình ngự kiếm phi hành cho nên Tiểu Phàm khá bỡ ngỡ, nhưng cảm giác được bay trên trời cũng thích thật.

Sau 1 hồi phi hành, mọi người cũng gần đến được Hà Dương Thành, Tằng Thư Thư cảm thấy vô cùng hào hứng, hắn liên tục giới thiệu, trong vòng trăm dặm, đây chính là nơi lớn nhất sầm uất nhất. 4 người hạ cánh ở bên ngoài thành, sau đó đi bộ vào bên trong.

Bên trong thành vô cùng náo nhiệt, tiếng người chào mua hàng liên tục vang lên, không hổ là thành trấn lớn nhất Trung Nguyên. Tằng Thư Thư và Tiểu Phàm thì vô cùng thích thú, liên tục nhìn ngắm xung quanh. Trong khi đó Tề Hạo và Lục Tuyết Kỳ thì lại nho nhã, điềm tĩnh. Dựa vào y phục, mọi người ở đây cũng biết 4 người chính là đệ tử Thanh Vân, đúng là khí thế bất phàm.

Tằng Thư Thư dẫn 3 người vào bên trong 1 tửu lâu, hắn đây là đang muốn để cho mọi người mở mang tầm mắt, chỗ này chính là tửu lâu tốt nhất Hà Dương Thành, bên trong vô cùng tấp nập. Mới đi vào liền được tiểu nhị chào đón. Tằng Thư Thư tiếp tục giới thiệu, Sơn Hải Uyển này không chỉ có món ăn sắc vị đều tốt, không gian cũng rất lịch sự tao nhã.

4 người nhanh chóng tiến vào bàn ăn, tiểu nhị đã chuẩn bị sẵn thực đơn để bọn họ lựa chọn, Tằng Thư Thư xem 1 lượt rồi liên tục gọi lên vài món, gà nguyên con, thịt kho đông pha, súp nấm tam tiên, đậu hũ sốt cay, ngoài ra còn có món ăn chiêu bài, cũng là món làm nên thương hiệu của Sơn Hải Uyển chính là Mị Ngư Hầm. Nghe người huynh đệ này nói 1 lèo, tiểu phàm cũng ngạc nhiên hỏi thăm tại sao hắn lại quen thuộc nơi này như vậy. Hắn ta không ngại tiết lộ, bản thân từng tới rất nhiều lần rồi, nhưng đều là lén đi xuống núi. Rất nhanh sau đó, đồ ăn cũng được dọn lên.

Trương Tiểu Phàm vừa ngửi thấy mùi thức ăn thì đã biết là ngon rồi, Cậu ta liên tục ăn ngấu nghiến, đồng thời không quên khen ngợi món ăn chiêu bài, bản thân cậu từng đảm nhiệm công việc bếp núc nên dễ dàng nhận ra mùi vị của nó. Tiểu Nhị thấy vậy liền thán phục, qua nhiên là người trong nghề, hắn ta cho biết, món Mị Ngư Hầm này nếu không có loại cá mị ngư tươi ngon nhất thì thần tiên cũng không làm ra được mùi vị này.

Đột nhiên, một nữ tử lên tiếng cắt ngang, nàng cho rằng tên tiểu nhị này đang chém gió lừa người, đem món này làm chiêu bài, nàng thấy sơn hải uyển chắc không cần bảng hiệu nữa. Vị nữ tử xinh đẹp mặc trang phục màu xanh này tên là Bích Dao. Bích Dao đi xuống bên dưới rồi bắt đầu chất vấn tiểu nhị, nơi sinh ra mị ngư cách đây ngàn dặm, vận chuyển đến được đây e là đã chết hơn nửa tháng rồi. Tiểu Nhị giải thích, mi ngư đúng là sinh ra ở Chư Câu Sơn xa xôi, nhưng mà nhiều năm trước Đạo Huyền tiên trưởng của Thanh vân môn đã đem giống cá này về nuôi dưỡng ở trong Thanh Vân Hồng Xuyên, gần Hà Dương Thành nên tự nhiên cũng có mị ngư mới.

Bích Dao nói tiếp, mị ngư này nuôi dưỡng ở thanh vân sơn, dính hào quang của thanh vân môn thì liền trở thành bảo bối hiếm có, Thanh Vân Môn nghe nói ghê gớm vậy sao, bọn họ không làm chuyện chính sự lại rảnh đi chuyên nuôi cá. Lục Tuyết Kỳ nghe những lời này liền đứng dậy định dạy dỗ cho tiểu cô nương kia 1 trận vì tội phét biểu liều. Bích Dao tỏ ra không hoảng sợ, 2 người nhìn nhau vẻ thâm tình. Đúng lúc đó, 1 giọng nói của 1 mỹ phụ nào đó khuyên ngăn Bích Dao mau trở về, không thể nhiều chuyện thêm, nàng ta nghe vậy liền ngoan ngoãn trở lại trên lầu.

Đến tối, mọi người ai về phòng nấy nghỉ ngơi, sáng mai còn phải lên đường sớm. Trên đường quay về, Lục Tuyết Kỳ đã đứng chờ sẵn, dường như nàng ta đang có tâm sự, suốt dọc đường đều nhìn Tiểu Phàm với ánh mắt ngại ngùng. Trương Tiểu Phàm vẫn giữ nguyên bộ mặt tỉnh bơ, chẳng chú ý đến những thay đổi trong sắc mặt của vị sư tỷ này. Nàng ta nhớ lại trận tỷ thí ngày đó, có vẻ như đó là lần đầu tiên nàng bị đồng môn đánh cho bị thương, buộc phải sử dụng ra con át chủ bài của mình, điều không ngờ là chiêu thức đó lại quá tầm với của nàng.

Nếu như lúc đó, Cậu không buông bỏ vũ khí thì người nằm xuống chính là Lục Tuyết Kỳ. Nàng thắc mắc muốn biết lý do vì sao vào những giây phút cuối cùng đó cậu lại buông bỏ, lẽ nào là cố ý. Trương Tiểu Phàm nghe vậy liền phủ nhận, bộ mặt vô cùng rụt rè. Cậu đâu biết rằng hàm ý trong lời nói của Lục Tuyết Kỳ đâu chỉ có vậy, điều nàng ta mong đợi là 1 câu trả lời khác, nàng ta muốn biết cậu làm như vậy là vì mình hay sao. Không nghe đúng đáp án mình cần nên nàng ta liền thất vọng rời đi.

Tối hôm đó, cậu gặp phải ác mộng, bản thân bị một thế lực khác kéo xuống vũng máu không thoát ra được. Giật mình tỉnh dậy, trương tiểu phàm liền đi ra bên ngoài hóng gió. Vừa vặn nhìn thấy Bích Dao đang ở đây ngắt hoa nên Cậu ta liền đi tới nhắc nhở. Hoa này nở đẹp lắm, tại sao phải hái nó. Bích Dao nhìn thấy tiểu phàm cũng không bất ngờ, bản thân hái hoa xuống là để ngửi mùi hương của nó, đấy là phúc phận đã tu 3 đời của bông hoa này, nàng thắc mắc tại sao tiểu phàm lại xuất hiện ở đây, chuyện ban ngày còn chưa tính, ban đêm còn muốn lo chuyện bao đồng nữa hả.

Trương Tiểu Phàm ngượng ngùng, bản thân đúng là không có tư cách quản, nhưng cây hoa này bị hái xuống liền sẽ chết, lấy đâu ra phúc phận như lời nàng ta nói. Bích Dao thấy vậy liền đối đáp lại, 2 người tranh luận 1 hồi, nam chính dựa vào vẻ ngây ngô chưa trải sự đời của mình khiến cho nàng ta vô cùng thích thú. Nàng muốn biết tên của Cậu, còn muốn cậu nhận xét xem bản thân nàng đẹp hơn hay bông hoa đẹp hơn.

Như những người con trai khác, khi gặp 1 vị nữ tử xinh đẹp đều sẽ khen họ, Trương Tiểu Phàm cũng đưa ra đáp án tương tự, sau đó cũng nói ra tên tuổi của mình. Đâu ai biết rằng câu hỏi vừa rồi chỉ là cái bẫy mà nàng ta đặt ra để thử lòng, từ nhỏ đến lớn, bất cứ ai cũng khen nàng đẹp, cho nên Cậu cũng không có gì đặc biệt, nàng cho rằng đàn ông bọn họ đều là 1 loại.

Trương Tiểu Phàm tức lắm nhưng không thể phản bác, cho nên đành mang theo 1 cục tức rời đi. Bích dao cảm thấy người thiếu niên này khá thú vị, và cảm thấy gen tỵ với bông hoa, ít nhất trên đời cũng có 1 người thương tiếc cho nó.

Tới đây thì tập phim hết rồi, chuyện tiếp theo sẽ như thế nào, mời các bạn đón xem nhé.

–> Xem đầy đủ danh sách phim Tru Tiên

Author: Admin