TÓM TẮT PHIM “Thần Mộ” tập 6

Thần Mộ tập 6: Sau khi Thần Nam được Sở Ngọc đưa đến phủ kỵ sĩ thì điều khiến hắn ngạc nhiên chính là tượng của Đạm Đài Tuyền đang cầm Hậu Nghệ Cung. Vì quá sốc, chuyện này sao có thể xảy ra được, Sở Ngọc lại cứ tưởng hắn nhìn Đạm Đài tiên tử tuyệt sắc vô song đến ngu người. Nghe Thần Nam lỡ miệng gọi thẳng tục danh của Đạm Đài Tuyền nên lập tức bị Sở Ngọc dạy dỗ, lần 2 là không được gọi tên húy của tiên tử, như vậy là đại bất kính.

Thần Nam thắc mắc Đạm Đài Tuyền là người của 1 vạn năm trước mà tại sao đến tận bây giờ mọi người vẫn nhớ được nàng ta. Sở Ngọc cho biết vào 1 nghìn năm trước, Đạm Đài tiên tử từng giáng lâm Đông Chử quốc và ban tặng Hậu Nghệ Cung, kể từ khi đó mọi người mới nhớ đến Đạm Đài Tuyền. Đã trôi qua cả nghìn năm rồi, Thần Nam cứ tưởng rằng mình đã quên được quá khứ nhưng từng chút, từng chút một trong quá khứ vẫn cứ hiện lên trước mắt hắn.

Hắn đang quay trở về ngày tỷ thí với Đạm Đài Tuyền, khoảnh khắc đập tay hẹn ước ngày tái chiến sau khi Thần Nam đi tu luyện trở về. 1 vạn năm đã trôi qua mà bây giờ Đạm Đài Tuyền và hắn lại một tiên một phàm, e rằng phải đợi đến khi Thần Nam tu luyện thành tiên thì mới có thể gặp lại nàng ta hỏi rõ chuyện trước kia. 

Sở Ngọc nghe thấy hắn nói chuyện quyết tâm tu luyện thành tâm liền cười lăn cười bò chế giễu, hắn bây giờ đã mất hết công lực, cho dù có khôi phục được lại công lực thì cũng chỉ là nhất giai cảnh giới mà thôi, đúng là nằm mơ…chưa kịp nói hết câu mà nhìn mặt Thần Nam có vẻ căng quá nên Sở Ngọc lảng tránh sang chuyện khác. Hai người họ lại tiếp tục leo lên đỉnh núi phủ kỵ sĩ, dọc đường đi có rất nhiều ma pháp sư đang tu luyện, họ xầm xì qua lại gã đàn ông đi sau Sở Ngọc là ai mà trông lạ thế, hắn không có công lực cũng không có tuyệt kỹ gì nhưng biết cách lấy lòng Sở Ngọc công chúa mới được bệ hạ cho gia nhập làm kỵ sĩ. 

Nàng ta dẫn hắn đến biệt phủ để hắn tá túc ở lại và dặn dò không được để cho ai biết hắn đã từng sử dụng Hậu Nghệ Cung. Vừa dứt câu thì tự dưng đâu xuất hiện hai tên thuộc hạ đang bị một người đàn ông cưỡi rồng rượt đuổi truy sát. Một tên không may đã đi chầu tổ tiên, tên còn lại thấy sợ hãi nên đã quỳ xuống van xin chủ nhân tha mạng nhưng hắn không quan tâm mà vung đao về xuống tay. Sở Ngọc thấy vậy liền xông đến giải cứu.

Tên thanh niên cưỡi rồng chính là Tư Mã Lăng Không, hắn tàn nhẫn đến mức coi sinh mạng của nô lệ như cỏ rác, được làm điểm tâm cho Thôn Thiên của hắn là vinh hạnh của chúng. Sở Ngọc không chịu được cái tính hống hách đấy nên đã chửi hắn là một tên khốn, nhìn bề ngoài hắn có vẻ khôi ngô tuấn tú nhưng bên trong hắn là một tên hách dịch, Sở Ngọc càng dữ thì lại càng thu hút khiến hắn càng thích hơn.

Tư Mã Lăng Không liền để mắt đến Thần Nam, hắn chê cười Thần Nam là một tên ẻo lả thôn phu ở trên núi mà cũng xứng đáng đến hoàng cung để ăn bám ư. Sở Ngọc thấy hắn nói vậy cũng không chịu thua, nàng ta liền làm bộ dạng thân mật với Thần Nam rồi chế giễu hắn, có khi là không đánh lại nam chính, bị Sở Ngọc đụng đến lòng tự trọng, hắn liền tức điên đến không chịu được, thấy không có gì để bơi móc, Tư Mã Lăng Không liền đem chuyện giữa mình và Sở Ngọc đã có hôn ước nói ra, bây giờ nàng ta lại lôi lôi kéo kéo với người đàn ông khác, như thế thì đúng là làm nhục mặt hoàng thất. 

Tư Mã Lăng Không bước lại định nắm tay Sở Ngọc lôi đi nhưng Thần Nam đã kịp thời nắm tay hắn lại. Hắn điên tiết định tẩn cho Thần Nam một trận lên bờ xuống ruộng nhưng Sở Ngọc nhanh trí nói, phủ kỵ sĩ cấm đánh nhau nên hắn mới thu hồi công lực lại. Tư Mã Lăng Không tức đến tím mặt, hắn tiếp tục đấu võ mồm chê Thần Nam trốn sau lưng phụ nữ thì có đáng mặt nam nhi không. Thần Nam quyết không nhịn nữa, nên cũng lên tiếng đáp trả.

Sở Ngọc và Đông Đông phụ hoạ. Đột nhiên hắn chú ý đến Đông Đông nên ra giá mua con rồng này nhưng Thần Nam lại không bán, cho dù Tư Mã Lăng Không có trả nhiều hơn đi chăng nữa. Tư Mã Lăng Không đưa tay ra nịnh nọt Đông Đông về với hắn nhưng không được, qua tức giận hắn liền bóp cổ con rồng cứng đầu này, kết quả là bị đông đông căn 1 miếng thịt. Tới đây thì gã cũng điên tiết hất văng Đông Đông ra xa khiến nó nằm bất tỉnh nhân sự. Hắn cảnh cáo, nếu thần nam không tránh xa Sở Ngọc ra thì lần sau hắn sẽ đích thân dạy dỗ anh một trận cho ra trò. 

Trước mặt Sở Ngọc mà Tư Mã Lăng Không dám hỗn láo như vậy, hắn liền giải thích mình chân thành với nàng nhưng nàng lại không muốn nhìn thấy mặt hắn thêm giây phút nào nữa, hắn cáo lui xin hôm khác tới cầu khiến rồi cưỡi rồng bay đi về. Đêm trăng tròn hôm đó, Tư Mã Lăng Không ở trong tẩm cung tức giận đến nỗi ném phá đồ đạc lung tung, bản thân hắn uy vũ bất phàm như thế mà Sở Ngọc lại đi thích một tên phế vật ở trên núi, hắn mà có cơ hội nhất định sẽ làm thịt Thần Nam để làm đồ ăn cho Thôn Thiên.

Hắn sai Ngụy quản gia đi lấy thêm vò rượu mới, Ngụy quản gia ra ngoài lại sai một tên khác đi lấy. Tư Mã Lăng Không đang có âm mưu thông đồng với tên Ngụy quản gia đánh tráo bột gạo thành cám ở chỗ quặng mỏ, Ngụy quản gia cảnh cáo tên tiểu nhị đừng có lắm lời, lão vừa quay đi lấy thì Thần Nam đã đánh cho tên tiểu nhị đó một trận nằm ngã lăn ngã lóc. 

Tư Mã Lăng Không thấy Ngụy quản gia đi lấy vò rượu mới mãi vẫn chưa thấy về nên vô cùng sốt ruột, hắn ra ngoài tìm kiếm, sau khi trở lại phòng thì đã thấy vài vò rượu cùng mồi nhắm bày sẵn ở trên bàn rồi, hắn tu một hớp rượu liền ói ra. ngồi xuống ghế thì ghế gãy tan nát, tất cả những chuyện chơi xấu này đều do thần nam giở trò.

Ở bên tẩm cung của Sở Ngọc, Đông Đông đang được ăn đùi gà no căng bụng, nó chợt nhìn thấy trên giường của Sở Ngọc có một con gấu bông màu hồng trông rất xinh, nó thích thú chạy đến đó. Đông Đông muốn đêm nay nó được ngủ cùng với nàng ta, vì niệm tình nó đang bị thương nên Sở Ngọc đành cho phép nó ngủ chung một lần. Con gấu bông đó là quà mà sư phụ tặng cho Sở Ngọc hồi bé nên không thể cho Đông Đông được.

Nghe vậy nó liền dở tuyệt chiêu lôi cuốn sự dễ thương thuyết phục. Sở Ngọc chỉ đành cho mượn chơi một lúc nhưng phải chơi ở đây và không được phép mang đi đâu hết. Nhân cơ hội này, Sở Ngọc dụ dỗ Đông Đông ở lại tẩm điện của nàng ta mấy hôm liền, có đồ ăn ngon, có đồ chơi còn tốt hơn chỗ ở của Thần Nam, và thế là nó liền nhẹ dạ đồng ý ngay. 

Trải qua 1 đêm thăm dò, Thần Nam đại khái cũng biết được bố cục chủ yếu của Hoàng Cung Đông Chử, nhưng Tàng thư các lại canh giữ rất nghiêm ngặt, muốn tự mình lẻn vào trong thì rất khó nên đành phải nhờ đến sự trợ giúp của Sở Ngọc. Hắn vừa mới nhắc thì Sở Ngọc xuất hiện liền, nàng ta cùng với tỷ tỷ đi tới, mục đích là giúp hắn khôi phục lại công lực. Điều không ngờ là lúc hắn cất tấm bản đồ lại bị Trưởng công chúa để mắt tới.

Hắn giải thích do đêm qua khó ngủ nên nhã hứng tiện tay vẽ tranh để giết thời gian. Sở Ngọc tò mò lấy 1 cuộn giấy đang để trong bình gốm mở ra xem, sau khi mở ra, nàng ta hết hồn và bật ngửa, cứ tưởng Thần Nam vẽ đẹp lắm ai ngờ lại xấu đến như vậy. Hắn ta nhanh chóng thi chuyển ma pháp đánh tráo mấy cuộn giấy lại với nhau rồi rút ra một cuộn giấy là mẫu vẽ để so với bản vẽ mà Sở Ngọc đang cầm nhằm tránh sự nghi ngờ của Trưởng công chúa. 

Như đã hứa, Trưởng công chúa sẽ giúp Thần Nam chữa trị hồi phục công lực, nàng ta bắt hắn cởi áo ngoài ra để châm huyệt. Hắn ta vừa đau vừa ngứa nhưng cũng phải cố nhịn nếu không sẽ bị bại lộ. Trưởng công chúa hỏi Thần Nam có cảm nhận được nội lực trào ra từ đan điền không thì hắn bảo không cảm nhận được gì hết. Thấy vẫn chưa kích thích đủ mạnh nên nàng ta rút một cây kim châm to hơn để châm huyệt cho Thần Nam.

Hắn ta sợ xanh mặt liền lảng tránh sang chuyện đổi sang đại phu khác, vì Trưởng công chúa còn chưa xuất giá mà lại ở trong phòng hắn thế này e là sẽ không ổn lắm. Nhưng nàng ta đã quyết tâm thì sẽ chữa cho bằng được, ngay từ bé, Trưởng công chúa đã được chọn làm thánh nữ nhập đạo tu luyện, đã đoạn tuyệt tình ái từ lâu. Đời thánh nữ chỉ cần trung thành với Đông Chử Quốc, không được kết hôn. Nàng hơ nóng cây kim châm trên ngọn đèn cầy, nhân lúc Thần Nam đang mất tập trung, trưởng công chúa liền nhanh tay rút kim đâm vào huyệt của hắn khiến hắn hét lên vang dội đất trời, may là công lực vẫn chưa bị lộ. 

Sở Ngọc chạy lại hỏi thăm xem có tiến triển hơn không thì hắn tỏ ra vẻ ủ rũ não nề, trên miệng luôn bảo muốn đến Tàng thư các cho khuây khỏa. Trưởng công chúa nghe Sở Ngọc kể chuyện hắn biết am hiểu văn tự cổ nhưng lại không biết một chút gì về văn tự hiện đại liền thấy lạ, không biết văn đoạn tự thì sẽ có nhiều điểm bất tiện mà muốn hòa nhập vào thời đại này thì vẫn nên biết đọc văn tự hiện đại. Sở Ngọc liền đề nghị sẽ dạy chữ cho Thần Nam, nàng ta không muốn có một bằng hữu dốt đâu.

Buổi sáng, Trưởng công chúa sẽ trị thương cho hắn, buổi chiều Sở Ngọc sẽ dạy Thần Nam học chữ. Tưởng như thế là xong, hắn liền cúi đầu cảm ơn Sở Ngọc để nhanh chóng đi đến Tàng thư các nhưng lại bị cấm không được rời khỏi phủ kỵ sĩ.

Cứ như vậy, mỗi buổi sáng, Thần Nam đều được Trưởng công chúa ngâm mình trong bồn nước tắm toàn là thảo mộc của các loài cây quý, ăn thuốc bổ, châm huyệt đến nỗi hắn ngán cái mùi hương đó rồi. Thấy chữa trị mãi vẫn không có tiến triển gì, Thần Nam giả vờ nói làm người thường cũng không sao cả thì Trưởng công chúa liền phản ứng lại. Hắn ta thấy vậy cũng bày tỏ quan điển, hắn cảm thấ thời gian này, nàng ta đã quá quan tâm tới tình trạng của hắn rồi thì phải, rốt cuộc là mục đích gì đây, mời các bạn đón xem tập tiếp theo nhé.

–> Xem đầy đủ danh sách tóm tắt phim “Thần Mộ”