Tóm Tắt Nhân Vật “Tiêu Sắt” – Thiếu Niên Ca Hành

Hắn vốn là bắc cách Lục hoàng tử của Vĩnh An vương Tiêu Sở Hà, sinh hạ thời điểm Minh Đức bắt đầu lên ngôi. Luận võ học, binh pháp thậm chí văn học đều cực kỳ xuất chúng, được rất nhiều người tán thưởng có phong phạm của hoàng thúc Lang Gia vương lúc còn trẻ, mà bản thân hắn cũng cùng Lang Gia vương quan hệ cá nhân rất tốt.

Năm 15 tuổi, Lang Gia vương bởi vì án oan mưu phản mà bị tống vào tù. Tiêu Sở Hà tin tưởng Lang Gia vương là bị người khác hãm hại, do đó một thân một mình cố chấp đứng trong triều đình, nói liên tục 13 điểm đáng ngờ về vụ án của Lang Gia vương, điều này trực tiếp khiến cho Minh Đức đế tức giận, cách chức xuống làm dân thường, lưu vong Thanh Châu;

Năm 17 tuổi, Tiêu Sở Hà được Minh Đức đế miễn tội bất kính đồng thời phong làm Vĩnh An vương, triệu hồi quay về Thiên Khải, chưa vào kinh phục mệnh; cùng năm đó, vào một đêm mưa gió, Tiêu Sở Hà bị Nộ Kiếm Tiên “Nhan Chiến Thiên” cản đường chặn giết, may mắn Sư phó Cơ Nhược Phong kịp thời xuất hiện xuất thủ ngăn lại, trong lúc kịch chiến Trọc Thanh Công Công âm thầm ra tay, thành công phế đi ẩn mạch của Tiêu Sở Hà. Kể từ ngày đó, một cái thiên chi kiêu tử, một cái thiếu niên kiệt xuất đang từ trên đỉnh cao bị rớt xuống vực sâu. Trải qua đủ loại biến cố, Tiêu Sở Hà chọn cách sống ẩn thân, dùng tên giả Tiêu Sắt “Tuyết lạc Tịch Vô Thanh, Thiếu Niên Diệc Tiêu Sắt” (tuyết rơi không tiếng động, thiếu niên cũng thê lương).

Tới đây thì chúng mình xin phép để lại hành trình của Tiêu Sắt ở đoạn cuối video, ngay sau đây là một số thông tin tổng quan.

HÌNH ẢNH NHÂN VẬT

Thời Kỳ Thiếu Niên: Một bộ bạch y, một cái quạt xếp, một con bạch mã, nụ cười bướng bỉnh, thần sắc thanh minh “Ngọc thụ lâm phong làm thiếu niên, bạch mã nâng ly ngắm thanh thiên. Nụ cười cùng Tiêu Sắt đồng dạng như một, chỉ là nhiều thêm mấy phần kiệt ngạo. Một người toàn thân quần áo trắng, thần thái sáng láng, cái này so với Tiêu Sắt lúc nào cũng mang theo vài phần lười biếng có sự khác biệt không hề nhé.

Thời Kỳ Thân Phận Tiêu Sắt: Giới tinh nam nhưng so với nữ con đẹp hơn, một thân hoa lệ thiên kim cầu, toàn thân trên dưới lộ ra dáng vẻ lười biếng, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, mỗi một cử chỉ nhắm mắt, ngước mắt đều mang theo mấy phần ôn nhu.

Thần sắc: Lúc trêu chọc người khác, Tiêu Sắt sẽ bày ra bộ mặt vô tội và đôi mắt cụp nửa mí, còn khi bị người chêu trọc, anh ta lại làm ra bộ dáng lạnh lùng, ít nói.

Ăn mặc: Bên ngoài khoác một bộ áo khoáng lông cừu màu xanh.


VŨ KHÍ SỬ DỤNG

1.Vô Cực Côn: Đầu gậy được khảm một khối ngọc thạch, chảy xuôi màu đỏ huyết sắc chi quang, dưới côn vong hồn đông đảo nên được phong ấn bằng bùa hộ mệnh.

2.Thiên Trảm Kiếm: Chính diện vẽ lấy ngôi sao đầy trời, mặt sau vẽ sông núi biển. Kiếm được đúc bằng cách dùng bài núi chi đồng tạo thành, bề ngoài màu hoàng kim, truyền thừa ngàn năm, ca tụng là thế gian đệ nhất danh kiếm, chỉ có quân chủ trời lựa chọn mới có tư cách đeo trường kiếm.


VÕ HỌC – CÔNG PHÁP

Đầu tiên, chúng mình phải nói rằng, võ học trong thiên hạ, Tiêu Sắt hầu như không gì không biết.

1.Vô Cực Côn Pháp: Một côn xuất ra, không bờ bến, vô cùng tận, không có cuối cùng, nó giống như phá mây mà ra, mang theo thế của thiên địa, biển cả.

2.Bát Quái Tâm Môn: Tuyệt học của Hoàng Long Sơn.

3.Tâm Ma Dẫn: Võ công thuộc về La Sát Đường, có thể nhìn thấy tâm ma người khác và cũng có thể nhìn thấy tâm ma bản thân.

4.Đạp Vân Thừa Phong Bộ: Kinh Công đệ nhất thiên hạ, chia làm 2 cảnh giới “Đạp Vân” và “Phù Diêu”. Ưu điểm xuất thần nhập hóa, không cần nội lực.

5.Liệt Quốc Kiếm Pháp: Kiếm thuật do tổ tiên của Bắc Ly Quốc sáng tạo, sát phạt chi kiếm, chia làm 4 cảnh giới: Tuyệt Sinh, Phá Phong, Kinh Long, Toái Thiên. Tiêu Sắt luyện đến đệ tam cảnh.


TÍNH CÁCH

1.Vĩnh An vương Tiêu Sở Hà: Bản tính thuần lương, ý chí thiên hạ, cố chấp kiệt ngạo, hăng hái, có được một khỏa xích tử chi tâm. Yêu thích nghiên cứu cờ thuật, ưa thích cưỡi ngựa đập phá khắpThiên khải thành, khát vọng trở thành một đời kiếm khách, lấy một bộ bạch y, cầm kiếm phiêu bạt giang hồ. Lúc yên tĩnh có thể trốn trong phòng nghiên cứu một bản kỳ phổ mười mấy ngày không ra khỏi cửa, thời điểm đó chính là thời gian tốt nhất của hắn, tất cả mọi người tin hắn, kính hắn, thưởng thức hắn. Hắn không khiêm tốn, không kiêu ngạo, không kiêu căng, tất cả những lời khen chê hắn đều coi nó là một sự thưởng thức đồng thời cũng vô cùng yêu quý mỹ hảo thiên hạ.

2.Tuyết Lạc Sơn Trang – Tiêu Sắt: Sau khi trải qua đủ loại biến cố, Tiêu Sắt hơi có chút kiêu ngạo, bụng hơi xấu, cá tính tinh nghịch, thông thạo đủ loại âm mưu quỷ kế, đối với bí mật giang hồ cực kỳ thấu hiểu. Bề ngoài luôn tỏ ra một bộ lười biếng kiểu như không thèm đếm xỉa tới, thế nhưng sâu bên trong là bản tính thiện lương trọng tình trọng nghĩa; Tâm tư kín đáo, nhạy cảm đến mức có thể phát giác được đủ loại chi tiết và thế cuộc, đọc suy nghĩ người khác, xử lý rõ ràng có trật tự. Lúc rảnh rỗi ưa thích nằm ở trên nóc nhà nhìn về hướng Thiên Khải Thành.

Nhược điểm: Sợ nhện, lúc khẩn trương sẽ âm thầm xoa tay và đặc biệt là dân mù đường.


Vừa rồi là những thông tin tổng quan, ngay sau đây chúng mình sẽ tiếp tục đi vào hành trình nhân vật.

Cố sự bắt đầu, tại khách điếm đổ nát ở ngọn núi có tên tuyết lạc sơn trang. Với sự xuất hiện của Lôi Vô Kiệt, Tiêu Sắt quyết định một lần nữa bước vào giang hồ phân tranh. Tại Mỹ Nhân Trang đánh cược sinh tử cục, làm quen đại đệ tử Đường Liên của Tuyết Nguyệt Thành, người đảm nhiệm hộ tống hoàng kim quan tài và bị cuốn vào cuộc hành trình.

Sau khi vào Tuyết Nguyệt Thành, Tư Không trường phong cầu xin thu làm đệ tử, nhưng Tiêu Sắt đã cự tuyệt, cuối cùng anh ta chỉ đồng ý sau khi Tư Không Trường Phong đáp ứng trả lương tám triệu lượng mỗi tháng. Sau đó, Tại pháo đài bên ngoài Lôi Gia, Tiêu Sắt bị thúc ép sử dụng Vô Cực Côn pháp, đánh bại Tạ Thất Đao nhưng tính mạng bị treo bên bờ sinh tử, dưới sự điều trị của dược nhân đáy vực kéo dài tính mạng thêm mấy ngày và danh tính thực sự của anh ta lúc này cũng bị các đồng bạn biết được. Kế tiếp, đoàn người của Tiêu Sắt đi tới hải ngoại tiên sơn Bồng Lai đảo tìm kiếm di thế tiên nhân, hồi thiên y thuật; chữa trị được ẩn mạch nhưng công lực cần trùng tu.

Kế tiếp, biết được năm tự tế điển bên trong Thiên Khải thành xuất hiện biến cố, Tiêu Sắt lo lắng liên luỵ đến an nguy đồng bạn, do đó không từ mà biệt, lẻ loi một mình quay về Thiên Khải, khơi mào cuộc chiến đã rình rập nhiều năm của quần thần. Sau đó tại Thiên Khải Thành thiết hạ thiên kim đài chi yến đưa tới quần thần xôn xao, tam vương đối lập.

Cô Kiếm Tiên “Vấn Kiếm Thiên Khải” cùng Tiêu Sắt kịch chiến, trong trận chiến đó, Tiêu Sắt ứng thiên mệnh lấy được Thiên Trảm chi kiếm, cảnh giới đạt đến nửa bước thần du.

Sau khi Minh Đức đế băng hà, quần thuần nổi lên bạo loạn. Tây Sở Dược Nhân đầu độc Thiên Khải, Nam quyết đại quân cử binh xâm chiếm, biên cảnh nguy cơ, quốc nạn phủ đầu. Tiêu Sở Hà dẫn dắt hai mười vạn đại quân nghênh chiến Nam Quyết. Sau khi chiến thắng, anh ta lại chính mình từ bỏ hoàng vị và nhường lại vị trí đó cho Bạch Vương Tiêu Sùng, còn bản thân mình lại cùng Lôi Vô Kiệt, Tư Không Thiên Lạc trở lại Tuyết Lạc Sơn Trang “Sách Mã Giang Hồ Mộng, Ỷ Kiếm Đạp Ca Hành”.


NHẬN XÉT

Cảm nhận đầu tiên của chúng mình chính là tên đẹp, người cũng đẹp. Tiêu Sắt cùng Lôi Vô Kiệt đều là nhân vật chính, nhưng có vẻ tác giả Chu Mộc Nam đã ưu ái cho Tiêu Sắt nhiều hơn, giống như tất cả những thứ tốt đẹp trên thế gian có điều gì thì Tiêu Sắt đều có trọn vẹn. Tất cả đều chỉ mang máng rằng hắn xuất sắc hơn người như thế nào, hắn thấu nhân tâm ra sao, thiên phú kinh người như thế nào? giống như Tiêu Lăng Trần từng nói: “Có những người sinh ra mệnh đã định làm hoàng đế”. Đúng vậy, 13 tuổi vào Tự tại địa cảnh, 17 tuổi vào Tiêu diêu thiên cảnh, luận là võ học hay văn học, Tiêu Sắt chưa bao giờ ở vị trí thứ 2, cả Thiên Khải thành không một ai không nghĩ đến vị trí hoàng đế trên kia một ngày nào đó sẽ trong tay hắn.

Nhưng…

Binh biến Lang Gia Vương năm hắn 18 tuổi, cả Thiên Khải thành chỉ có mình hắn – Lục Hoàng tử Tiêu Sở Hà quỳ ba ngày trước long điện cầu xin cho Lang Gia Vương, kết cục liên lụy bị trục xuất khỏi kinh thành. Trên đường đi, lại bị Trọc Thanh công công dùng Hư Hoài Công phế hết võ công vào ẩn mạch, nếu không nhờ sư phụ Cơ Nhược Phong giúp đỡ, có lẽ mạng hắn cũng không còn. Từ một thiên kiêu chi tử, một khoảng thời gian ngắn ngủi hắn dường như rơi vào hố sâu không đáy, có lẽ cũng không tốt hơn Vô Tâm là bao. Thiếu niên rạng rỡ nhất Thiên Khải thành Tiêu Sở Hà năm đó, thiếu niên dám phi ngựa chạy như bay trong kinh thành lại biến mất không còn dấu tích, sau một đêm mưa gió chỉ còn lại một Tiêu Sắt thích núp sâu vào áo hồ cừu, lười biếng ngắm trăng sao.

Câu chuyện của Tiêu Sắt trải dài toàn bộ câu chuyện, vậy nên thật khó để mà nói ngắn gọn được như Vô Tâm. Cuộc đời của hắn, thăng trầm nhất đỉnh đều đã trải qua, trên người hắn luôn mang khí chất vương giả, của kẻ sinh ra trong hoàng tộc, luôn nhìn người bằng ánh mắt cao cao tại thượng, và hơn hết là tài lĩnh hội phi thường nhất thiên hạ, sư phụ hắn còn là Bách Hiểu Sinh Cơ Nhược Phong. Một đời võ học của Tiêu Sắt hóa đi dưới Hư Hoài công, được tiên nhân Mạc Y chữa trị, bắt đầu lại một cuộc sống mới. Đối mặt với Nộ Kiếm tiên Nhan Chiến Thiên, hắn lại từ  Kim cương phàm cảnh, xuất ra 2 côn pháp bỏ qua Tự tại địa cảnh thẳng lên Tiêu diêu thiên cảnh, và cho đến khi chạm mặt Cô Kiếm Tiên đã có nửa bước Thần du huyền cảnh – cảnh giới võ thuật cao nhất của “Thiếu niên ca hành”. Liệt Quốc Kiếm đệ tam cảnh, Đạo Môn Tâm Pháp Bát quái tâm môn, Vô Cực côn, Đạp Vân Thừa phong bộ, tất cả đều luyện đến cảnh giới cao nhất, còn có Tâm Ma Dẫn La sát đường thần thông mà Vô tâm truyền thụ cho hắn, trọn đời sở học.

Nhưng vì sao hắn lại có được tất cả những thứ đó?! Không phải vì hắn là Lục hoàng tử, mà hắn chân chính là Tiêu Sở Hà, có sư phụ là kì tài võ học thiên hạ, từng thụ giáo Nho kiếm tiên lễ học, được Lang Gia Vương truyền thụ Liệt Quốc kiếm, ngay cả Thiên Trảm trăm năm yên lặng trên lầu các cũng chọn hắn làm thiên tử.

Dù thân hoàng tộc, thế nhưng tâm của Tiêu Sắt lại không nằm lại chốn hoàng cung, hắn cũng muốn được phiêu du đất trời, được làm một anh hùng ngang dọc, nên hắn mến mộ Vô Tâm, hắn giúp đỡ Lôi Vô Liệt. Thật không biết ở nơi nào đó, Xích Vương Tiêu Vũ nhìn thấy kết quả này của Tiêu Sắt có cam lòng hay không? Một lòng tranh đấu ngôi vua nhưng hắn lại không hề hiểu người huynh đệ kia của mình, thật ra cả vương vị, cả thiên hạ, Tiêu Sở Hà đều không coi bằng nửa con mắt.
Tiêu Sắt ở ngôi miếu nhỏ nơi Vô Tâm Pháp độ cho Vong ưu đại sư, một thân mất hết võ công, hắn vẫn ngang nhiên đặt Vô Cực Côn lên cổ Lô Ngọc Địch, gằn giọng đe dọa. Hắn vẫn giống như Tiêu Sở Hà năm đó quỳ trước điện 3 ngày 3 đêm, dù hắn biết kết cục có thể không vãn hồi. Hay, dù hắn không thể đỡ được 2 thanh kiếm cuối từ Vô Song thay cho Vô Tâm, hắn vẫn chọn cách đến bên cùng nhau chống đỡ. Hay cho đến sau này, tại yến hội anh hùng ở Lôi Gia, lúc mọi thứ dường như đi đến hồi kết, hắn một lần vận khởi nội công, dùng một thân công lực ở Tiêu diêu thiên cảnh năm đó quyết chiến trận cuối, vừa cứu mình cũng là cứu bằng hữu đã vì hắn mà ngã la liệt trên đất.  Hay, lúc trở về Thiên Khải Thành, hắn không tiếc tạo nên một tràng Thiên Kim Thai gọi đến cả Hoàng đế bệ hạ cũng thân chinh ghé thăm, hắn chỉ muốn cho mọi người biết, con đường của hắn trở lại, là từng bước dẫm lên sinh mệnh của huynh đệ, cả một Thiên Kim Thai cất công chuẩn bị hơn cả Ngự yến cũng chỉ là một lễ truy hồn cho sư huynh, việc này nhất định hắn phải làm, vì đại sư huynh Đường Liên của hắn. Tiêu Sắt hắn vẫn là Tiêu Sở Hà của năm đó, khí phách hiên ngang, lẫm liệt không sợ trời sợ đất, cũng không có quên một ai.

Và cho đến cuối cùng, hắn đem mấy vạn quân đi chinh phạt đội quân Nam Quyết của Ngao Ngọc, một thân anh hùng trở lại, ngang nhiên vứt bỏ ngai vàng, hắn sải bước vung tay đem cả ngai vị cho Tiêu Sùng, lại một thân hồ cừu quay về Tuyết Lạc sơn trang, cùng bằng hữu đi ngao du sơn hải. Tâm hắn không ở hoàng cung, tâm hắn là nơi thiên hạ rộng lớn, bốn bể là nhà. Nghĩa khí, trọng tình như Tiêu Sắt, có lẽ cũng không thích hợp chốn hoàng cung.
Một cái kết mở, nhưng rất đẹp, rất có khí chất “thiếu niên ca hành”, một lớp tuổi trẻ đạp bước giang hồ, viết nên những kí ức đẹp đẽ tuổi thiếu niên.